Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 112: Di Ngôn Khó Hiểu

“Đúng vậy, Rắn Độc nói thứ giống như mũi tên đó, vì sao chỉ tấn công một mình anh ta chứ?” Tôi chầm chậm đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu nên suýt chút nữa đã té, cũng may tôi kịp thời vịn lấy vách tường.
Manh Hiệp khẽ nhíu mày, sau đó khó hiểu nói: “Theo cảm giác của tôi, thứ đó có lẽ không phải là mũi tên.”
“Sao? Anh nói là Rắn Độc lừa tôi hả.” Tôi cười lạnh hai tiếng: “Một người thì thấy được nhưng không thể tránh thoát được, một người thì không nhìn thấy rồi lại không bị thương chút nào. Manh Hiệp, anh làm cách nào được vậy.”
Nếu nói để cho tôi lựa chọn tin tưởng ai trong hai người Rắn Độc và Manh Hiệp thì tôi chắc chắn sẽ không chút do dự chọn Rắn Độc.
Lão Yên chợt kéo tôi lại, bảo tôi đừng như vậy, dù sao chuyện trong cổ quốc đều quỷ dị, Manh Hiệp cũng không biết rõ.
“Tôi đừng kiểu gì hả?” Đôi mắt đỏ của tôi trợn lên nhìn lão Yên: “Lão Yên, ông tín nhiệm Manh Hiệp không sai, nhưng tôi cũng tín nhiệm Rắn Độc. Bộ ông tin chuyện cơ quan xuất hiện trong một cái lối đi cũng chỉ nhằm vào mỗi một người à? Hay là nói Manh Hiệp không cảm giác được sự xuất hiện của Dư Thành Trạch?”
Lão Yên ngậm miệng không nói, tôi hừ lạnh một tiếng: “Ông cũng không tin tôi đúng không? Mặc dù mắt anh ta không nhìn thấy, nhưng nhiều khi còn nhạy bén hơn chúng ta những người mắt nhìn thấy được này nhiều. Nếu như Rắn Độc không tỉnh lại thì có phải chuyện Dư Thành Trạch xuất hiện sẽ cứ thế bị lấp liếm cho qua không.”
“Manh Hiệp!” Lão Yên không khuyên tôi nữa mà nghiêng đầu nhìn sang Manh Hiệp vẫn luôn không nói gì: “Trường An nói cũng không sai, cậu giải thích một chút đi. Bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta, tôi không hy vọng trong đội ngũ nghi kỵ lẫn nhau.”
Manh Hiệp quay qua hướng chúng tôi vặn vẹo đầu, sau đó khẽ thở dài một hơi: “Lão Yên, chúng ta không nên tìm đến cổ quốc Trường Dạ.”
“Nghĩa là sao?” Lão Yên cau mày, hiển nhiên không ngờ Manh Hiệp lại đột nhiên thốt ra câu này.
Manh Hiệp chỉ vào Rắn Độc ở trong góc khuất, từ từ nói: “Anh ta không có nói láo, lúc mũi tên kia bay đến, tôi đúng là có cảm giác được! Lúc Dư Thành Trạch xuất hiện tôi cũng có thể cảm nhận được, nhưng tôi cái gì cũng không làm được.”
Tôi không tin, trợn mắt lên nhìn anh ta. Anh ta thở dài, bất đắc dĩ một tiếng: “Trường An, cậu không tin tôi cũng không có cách nào. Tôi không nhìn thấy tình huống cụ thể lúc ấy, nhưng tôi có thể biết được một vài chuyện kỳ quái đã diễn ra, cho đến sau khi Rắn Độc hét thảm một tiếng thì tôi mới có thể nhúc nhích.
Sau đó Rắn Độc lại giống như người không có việc gì nên tôi mới cho rằng tất cả đều là ảo giác. Nhưng ai biết anh ta lại đột nhiên ngã gục, cậu có biết trước khi anh ta ngã gục đã nói gì với tôi không?”
“Nói gì?” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, muốn từ trên mặt anh ta phân biệt coi anh ta có nói láo hay không.
Vẻ mặt Manh Hiệp hơi hốt hoảng, hình như nhớ ra chuyện gì đó không thể cứu vãn, anh ta gằn từng chữ một: “Rắn Độc nói, vết thương của anh ta có một nửa là tôi gây ra.”
Tôi trợn to hai mắt, vừa định xông tới thì lão Yên đã lập tức kéo tôi lại: “Để cho cậu ta nói rõ.”
Manh Hiệp dang hai tay ra, hình như cũng không dám tin tưởng: “Chuyện xảy ra giữa tôi và Rắn Độc ở trong lối đi hình như hoàn toàn khác nhau. Ở chỗ của tôi, chỉ là tôi đột nhiên không thể cử động, sau đó Rắn Độc bị thương. Thế nhưng ở chỗ của Rắn Độc là, tôi đột nhiên nổi điên cầm mũi tên bắn tới đâm lên trên người anh ta.”
Bốp! Tôi thoáng chốc giãy ra khỏi lão Yên, một đấm nện lên trên mặt Manh Hiệp.
Anh ta chắc cũng cảm ứng được nhưng lại không tránh, nhưng dáng vẻ này của anh ta lại càng khiến tôi tức hơn: “Mới vừa rồi sao anh không nói hả? Hả, nếu như chúng tôi không ép hỏi anh, có phải anh định để cho việc này trôi qua luôn à? Tôi mặc kệ anh là vì cái gì, tôi chỉ biết là, cái chết của Rắn Độc là do anh gây ra, vậy mà anh vẫn muốn giấu giếm hả?”
“Trường An, không phải tôi đã nói rồi sao, rằng cho đến bây giờ tôi cũng không cách nào tin được chuyện đã xảy ra như vậy, giống như tôi và anh ta tiến vào không gian khác nhau.” Mặt Manh Hiệp đầy hoang mang.
Tôi giơ nắm đấm lên đang định đánh tiếp, lão Yên bỗng bình tĩnh lên tiếng: “Cho dù cậu có giết cậu ta thì Rắn Độc cũng không sống lại được. Hơn nữa cậu đã quên rồi sao, trước đó cậu vì linh khúc mà rơi vào ảo giác sau đó nghe được tiếng súng, không phải chúng tôi cũng không nghe được sao?”
Câu này khiến cho động tác của tôi dừng lại. Tôi sa sút tinh thần ngã ngồi ở một bên hỏi: “Lão Yên, chúng ta còn có thể thoát khỏi nơi này đi ra ngoài được không?”
Trước đó lão Yên nhắc tới bảo vật quốc gia quả thật đã khiến cho tôi nhiệt huyết sôi trào, nhưng khi cái chết tàn khốc lần nữa diễn ra ở trước mặt tôi, tôi vẫn không chịu nổi.
Lão Yên kiên định gật đầu một cái: “Được.”
Tôi không tiếp tục truy cứu Manh Hiệp nữa, trong lòng tôi biết rõ chuyện này không thể trách anh ta được. Nhưng mà tôi nhìn tới thi thể của Rắn Độc, lại không nhịn được tìm người trút ra.
“Manh Hiệp, cậu ngẫm lại xem, lúc ấy có chỗ nào kỳ lạ không?” Lão Yên vừa quan sát mật thất vừa hỏi.
Manh Hiệp nhíu mày, sau một hồi lâu thật lâu mới lắc đầu một cái: “Không có, nếu như không phải Rắn Độc nói với tôi thì tôi hoàn toàn không phát hiện ra có gì không đúng. Lão Yên, lần này chúng ta coi như gặp phải đối thủ rồi.”
“Chỉ là một người sao chép mà thôi, tóm lại là có khuyết điểm.” Lão Yên coi thường.
Manh Hiệp không hiểu hỏi: “Người sao chép là sao?”
Lão Yên mới miêu tả lại một lần bức bích họa mà chúng tôi đã nhìn thấy ở trong sảnh lớn.
Sau khi người trước nghe xong mới đột nhiên vỗ đùi: “Tôi nhớ ra rồi, trước khi Rắn Độc sắp ngã xuống, ngoài nói với tôi một câu ra còn vẽ một thứ ở trên cánh tay tôi. Các người mau nhìn thử xem, có phải cái gương gì đó không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận