Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 400

“Lão Yên, ông mau nghĩ biện pháp đi!” Tôi gào lên.
Ùm!
Tiếng kêu của tôi vừa dứt, bên kia đã truyền tới tiếng có vật rơi xuống nước, tôi ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Nha Tử đang không màng tất cả mà xông qua, kính đen của anh ta đã được tháo xuống, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, tốc độ nhanh tới mức làm tôi trợn mắt há mồm.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất xông tới bên cạnh Dược Quán Tử, tay chém qua một cái, quỷ ảnh lập tức hét lên một tiếng đau đớn rồi rúc vào trong nước.
Sau đó anh ta cũng mặc kệ Dược Quán Tử đang dùng móng cào xước cánh tay mình, trực tiếp khiêng Dược Quán Tử lên rồi nhanh chóng bơi về phía mấy người đội trưởng Bạch.
Máu của Nha Tử chảy cả đoạn đường, nhưng mà anh ta lại giống như không có cảm giác đau đớn, bơi tới bên bờ rồi ném Dược Quán Tử lên trên bờ.
Đội trưởng Bạch nhanh chóng đâm ra ba ngân châm, một cây đâm vào huyệt Thiên linh của Dược Quán Tử, hai cây còn lại lần lượt đâm lên cổ tay và động mạch của ông ấy.
Dược Quán Tử vừa rồi còn giương nanh múa vuốt trực tiếp nhắm mắt lại nằm yên trên mặt đất, nhìn có vẻ an tĩnh như lúc ban đầu.
Tôi thở phào một tiếng, nhưng tiếng thở phào này còn chưa xong, quỷ ảnh bị Nha Tử cướp đi thức ăn đột nhiên nhô lên, trong miệng nó vẫn đang ngậm một miếng thịt người.
“Phía dưới có mộ?” Tôi kinh ngạc nói.
Lão Yên lắc đầu: “Cậu xem quan tài ở trên đó, có lẽ chúng nó đã bị mục thủng đáy, sợ là thi thể đã vào hết trong miệng con quỷ ảnh này rồi.”
“Không thể nào.” Tôi lắc đầu: “Ở đây chỉ có mấy chiếc quan tài, hoàn toàn không đủ để con quỷ ảnh này ăn lâu như vậy, vậy nên thi thể này nhất định là mới.”
Tôi và lão Yên nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương, ông ấy trực tiếp bịt mũi lại nói: “Chúng ta xuống dưới xem thử!”
“Tôi đi!” Tôi kéo ông ấy lại, sau đó lặn xuống phía dưới.
Nước ở đây mặc dù không đủ trong, nhưng cũng không đục ngầu, chỉ là lạnh tới thấu xương.
Vừa rồi còn đang trong sự khẩn trương nên tôi mới không chú ý tới, nhưng bây giờ cái lạnh này lại xông tới cuồn cuộn, làm tôi nhất thời không có lực chống đỡ, nhưng mà vừa nghĩ tới thi thể xuất hiện một cách vô cớ kia, trong lòng tôi lại cảm thấy lo lắng.
Trên suốt cả đường đi, tôi có thể xác định dọc đường không có dấu vết của trộm mộ, nhưng ở đây lại xuất hiện thi thể, cũng có nghĩa là rất có khả năng trong nước có lỗ trộm!
Trở về từ đường cũ đã là chuyện có khả năng không lớn, nhưng nếu như có lỗ trộm, sau khi chúng tôi giải quyết xong vấn đề của chuông nhạc, đúng lúc có thể theo đó mà đi ra, vì vậy đây là đường sống của chúng tôi, cho dù nước có đâm vào cơ thể tôi giống như là mảnh băng thì tôi cũng phải đi!
Vốn tôi còn tưởng rằng nơi đây chỉ bị tích nước, dù thế nào cũng sẽ không quá sâu, nhưng mà tôi vừa lặn xuống dưới mới phát hiện nước ở đây không hề cạn, nếu như vừa rồi chúng tôi bị Dược Quán Tử kéo vào đây thì rất có khả năng sẽ không ngoi lên được.
Tôi càng bơi càng sâu, mắt không ngừng nhìn xuống phía dưới, hi vọng có thể thấy được cái lỗ trộm kia.
Vòng tròn gai xương vây nhốt tôi trong khoảng một mét vuông dưới nước, tôi cố gắng mở mắt nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy gì, không khí trong lồng ngực đã sắp dùng hết, tôi có chút sốt ruột duỗi tay ra kéo lấy gai xương, nhưng nó vẫn vững vàng bất động.
Tôi quýnh lên, trực tiếp lấy dao găm ra đào dọc theo phần gốc của gai xương, nhưng đào được một lúc tôi mới giật mình cảm thấy mình thật ngu ngốc, bởi vì nhất định là dưới đáy nước có cơ quan khống chế gai xương!
Tôi sờ men theo phần đáy, không tới một lúc đã sờ được một chỗ nhô lên, tôi vui vẻ ấn xuống, xương gai xung quanh xoẹt một tiếng bị thu trở lại, tôi thở phào một hơi, cũng không dám trì hoãn thời gian nữa mà bơi về phía càng xa hơn.
Bơi một lát tôi lại cảm thấy có chút không đúng, cứ cảm thấy bơi tiếp rất tốn sức. Ban đầu tôi chỉ cho rằng là mình đã sắp kiệt sức, nhưng vừa nghĩ tới thời gian mình lặn xuống không quá dài, còn lâu mới đạt tới tình độ như khi huấn luyện ở trong quân đội.
Vì vậy tôi nhìn về phía sau một cái, cái nhìn này làm ba hồn của tôi suýt thì bay mất hai, chỉ nhìn thấy có một đôi mắt trắng dã đang đối diện với tầm mắt của tôi.
Ùng ục!
Tôi bị dọa tới thở ra một hơi, một ngụm nước chui vào trong miệng, tôi lập tức che miệng. Nghẹn hơi thở này lại, kìm nén tới phổi tôi cũng đau đớn thì mới khó khăn lắm mà nén lại được.
Thứ này một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì, lúc này tôi mới dở khóc dở cười mà phát hiện đây chỉ là một cỗ thi thể, có thể là khi bơi tôi đã không cẩn thận móc vào nó, mới làm nó theo tôi qua đây cả một đoạn đường.
Nhưng mà quần áo mà bộ thi thể này đang mặc nhìn cũng không giống người hiện đại, có lẽ là ở thời kỳ dân quốc, tôi nghĩ vậy thì cũng cảm thấy bình thường trở lại.
Thời kỳ dân quốc trộm mộ hoành hành, phần lớn quân phiệt đều dựa vào trộm mộ để chèo chống cho chi tiêu quân đội, vì vậy ở đây xuất hiện thi thể của bọn họ cũng không hề khó hiểu.
Chẳng qua điều làm tôi kinh ngạc chính là, nhất định người trộm mộ này là một cao thủ! Bởi vì tôi đã đánh giá sơ qua, phòng chủ mộ này được chôn ở nơi dưới lòng đất tối thiểu mười mét, vậy mà người này có thể đào lỗ trộm vào tận phòng chủ mộ, có thể gọi là cao thủ trong cao thủ, tôi nghĩ trong mấy người chúng tôi không ai có được bản lĩnh như vậy cả.
Sau khi cảm thán xong, tôi chịu đựng sự khó chịu trong lòng kéo thi thể này ra, rồi lúc này mới tiếp tục đi tìm lỗ trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận