Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 350

“Tôi không sờ thấy cơ quan, rất có khả năng quan tài này giống với Thương Thần nói, là không có gì khác biệt với quan tài bình thường cả…” Lão Yên đứng ở bên cạnh quan tài, mang vẻ mặt khó hiểu nói: “Nhưng nếu nói như vậy, sao lại đóng được thứ có oán khí nặng tới mức tôi vừa động vào thân quan tài mà đã có thể thổi tắt được ngọn nến rồi?”
Ông ấy bên đó đang cảm khái, đồng tử tôi lại đột nhiên co lại, chỉ thấy vào lúc lão Yên đang nói chuyện, nắp chiếc quan tài đen đó lại lặng yên không một tiếng động mà từ từ dịch ra, một cái móng màu đen duỗi ra từ bên trong, túm về phía cổ tay của lão Yên.
Tôi chẳng kịp suy nghĩ đã lập tức nổ súng, bởi vì bây giờ gọi lão Yên không chỉ sẽ không kịp, mà còn sẽ đánh rắn động cỏ.
Pằng!
Âm thanh viên đạn bắn trúng một vật thể truyền tới, nhưng da đầu tôi lại tê dại, bởi vì trước khi viên đạn bắn trúng vào thứ kia thì nó đã rụt tay lại. Quan tài đã mở kia lại giống như tôi đã xuất hiện ảo giác mà đóng lại một lần nữa, viên đạn bắn vào mặt tường phía sau quan tài, phát ra một tiếng trầm đục.
Lão Yên bị tôi làm kinh hãi tới nhảy dựng lên: “Trường An, cậu làm gì thế?”
“Vừa rồi thứ đó đã ra ngoài.” Tôi thuật lại một lần thứ vừa rồi đã nhìn thấy, nhưng bởi vì vấn đề góc độ nên chỉ có tôi nhìn thấy, những người khác đều là dáng vẻ không biết cái gì.
Lão Yên nhíu mày nói quan tài mở ra nhưng ông ấy lại không nghe thấy một chút tiếng động nào, có phải là tôi đã hoa mắt rồi không?
Những người khác cũng nhìn tôi, nói cho dù là vấn đề về góc độ, bọn họ cũng không thể nào không chú ý thấy một chút nào được, rất có khả năng là thần kinh tôi căng thẳng quá độ nên đã sinh ra ảo giác.
“Không có khả năng.” Tôi lắc đầu: “Lão Yên, ông cảm thấy tôi giống người mà căng thẳng thì có thể sẽ xuất hiện ảo giác sao?”
Tôi thừa nhận bây giờ tôi vẫn chưa tính là người đã trải qua trăm trận, trước mặt bọn họ thì vẫn là một người mới, nhưng tôi có đủ tự tin với chính mình, tôi có thể sẽ sợ hãi, căng thẳng, nhưng tôi hoàn toàn không thể vì những thứ đó mà sinh ra ảo giác được.
Lão Yên nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn quan tài: “Không giống.”
Sau khi nói ra hai chữ như vậy, ông ấy ngồi xổm xuống, mắt dán chặt vào trên chiếc quan tài, một lúc lâu sau mới nói quả thật nắp quan tài có chút xíu khác biệt so với vị trí vừa rồi, có lẽ vừa rồi thứ này cũng không kịp đóng nắp quan tài lại cẩn thận.
“Vậy còn mở quan tài không?” Giáo sư Hứa có chút lo lắng: “Môn phái các cậu vô cùng chú trọng quy củ, quả thật có rất nhiều người trộm mộ vì không tuân thủ theo di huấn của tổ sư gia mà gặp phải tai nạn, vậy thì…”
Lão Yên cười khổ một tiếng, nói chúng ta có thể lùi về đâu, cánh cửa đá duy nhất trong mộ thất này là cái vừa rồi chúng ta đã đi vào, một cửa ra còn lại sợ là ở ngay dưới chiếc quan tài này, chẳng lẽ còn có thể lùi lại, về con đường trước đó được sao?
“Mở quan tài đi.” Người nói chính là Dược Quán Tử, chỉ thấy ông ấy nở một nụ cười dịu dàng: “Cho dù là vết thương do cái gì tạo thành, tôi đều có thể trị khỏi được cho các cậu, không cần lo lắng.”
Nghe thấy lời này lão Yên lại không thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại còn lo lắng nhìn về phía Dược Quán Tử một cái, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả, chỉ nặng nề thở dài.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của ông ấy, trong lòng tôi sực hiểu ra, sợ là Dược Quán Tử đã thật sự không ổn rồi, vì vậy mới nói ra lời như vậy.
Lão Yên bước trở lại rồi châm ngọn nến lên một lần nữa, dùng giọng nói có hơi hung ác nói: “Người chết không thể sống lại, phòng những thứ kia cũng chỉ là một loại an ủi, các hậu bối không lấy đồ đi, chỉ là mở một con đường, nếu như ngăn cản nữa, nhất định sẽ ra tay độc ác!”
Chúng tôi kinh ngạc nhìn lão Yên, Nha Tử còn dùng giọng điệu khoa trương hỏi một câu: “Còn có thể như này à?”
“Quả thật quy củ của phái Mô Kim nhiều, nhưng cùng với đó là thủ đoạn cũng rất nhiều, nếu như chỉ có quy củ mà không có thủ đoạn, phái Mô Kim đã bị diệt từ lâu rồi…” Lão Yên thở ra một hơi rồi lại bước đi tới bên quan tài một lần nữa.
Ông ấy nhìn tôi một cái, ra một dấu tay với tôi, bảo tôi cho dù nhìn thấy thứ vừa rồi thì cũng đừng nổ súng. Tôi có hơi khó hiểu, nhưng chưa kịp để tôi hỏi ra, lão Yên đã trực tiếp mở nắp quan tài ra.
Chính vào giờ khắc đó, ông ấy nhanh tay nhanh mắt trực tiếp đưa tay phải vào tóm lấy thứ ở bên trong quan tài, chỉ nghe thấy một tiếng rầm, một thứ đồ hình người bị ông ấy tóm ra từ trong quan tài!
Thứ hình người này cao ước chừng khoảng một đứa nhỏ năm sáu tuổi, trên mặt đã thối rữa chỉ còn lại đầu lâu, toàn thân đen kịt, có chút giống với Ẩn Cương trước đó đã nhìn thấy trong sa mạc.
Vừa rồi chắc chắn là thứ này đã tấn công lão Yên!
“Thì ra là một con cương thi con.” Đội trưởng Bạch thở phào một hơi: “Có thể là tinh thần của chúng ta quá mẫn cảm rồi.”
Lời của bà ấy vừa mới dứt, tôi đã nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó bỗng nhiên lão Yên bổ nhào về phía trước, sau lưng thình lình có một dấu tay đen, mà chủ nhân của dấu tay đen đó đang từ từ ngồi dậy từ trong quan tài. Đây là bản phóng đại, trừ dáng cao như người trưởng thành ra thì nó không có một chút khác biệt nào so với cương thi con bị tóm ra vừa rồi.
Cương thi con trong tay lão Yên vùng vẫy kịch liệt, lão Yên vốn còn có thể tóm chặt nó, nhưng sau đó lại càng ngày càng lực bất tòng tâm. Sau khi con cương thi con đó giãy thoát ra thì trực tiếp nhảy vào trong ngực của con cương thi lớn, nhìn dáng vẻ đó giống như là đang tìm kiếm an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận