Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 113: Gặp Lại Dư Thành Trạch

Anh ta nói xong lập tức đưa tay phải ra.
Tôi nhìn thấy một cái hình vẽ, chắc là Rắn Độc dùng máu vẽ lên.
“Đúng là gương cổ Song Ngư.” Tôi nhìn chằm chằm tay của Manh Hiệp, không thể tưởng tượng nổi thốt lên.
Lão Yên cũng không dám tin cho lắm, sau đó ông ấy đột nhiên nhìn sang thi thể của Rắn Độc, lắp bắp nói: “Cậu ta, cậu ta đã nhìn thấy gương cổ rồi sao?”
“Có thể lắm, vừa nãy anh ta cũng nói với tôi Dư Thành Trạch sợ gương.” Tôi gật đầu một cái.
Lão Yên suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu, vì sao Dư Thành Trạch do gương chế tạo ra lại sợ gương chứ? Ông ấy chỉ khoác tay bảo đi lên rồi hẵng nói.
Chúng tôi một lần nữa về tới sảnh lớn, cửa vào vừa nãy lập tức tự động khép lại, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
“Làm sao bây giờ?” Chúng tôi ngồi bệt dưới đất, hai mặt nhìn nhau, cả buổi đều không giải thích được tại sao.
Lão Yên móc thuốc lá ra, đưa cho mỗi người một điếu, sau khi châm lửa thì hít mạnh một hơi: “Đi tìm Dư Thành Trạch đi, theo lời của Rắn Độc có thể thấy được tất cả những thứ này hoàn toàn là do ông ta đang giở trò quỷ.”
Manh Hiệp cũng hít một hơi thuốc lá, nói: “Quan trọng là đi đâu tìm đây?”
Tôi thả khói xoay ở trên tay một vòng, nhìn lão Yên một lát rồi mới nói: “Sợ là chỉ có mộ của Nữ Vương.”
Quỹ đạo từ lúc chúng tôi vừa tiến vào cổ quốc Trường Dạ cho đến nay lướt qua trong đầu tôi một lần. Mặc dù mộ Nữ Vương nằm ở bên dưới, nhưng thoạt nhìn chính là ở ngay chính giữa. Hơn nữa… bởi vì gương cổ Song Ngư là do Nữ Vương tạo ra, nên nếu như nói ở đâu thì cũng chỉ có nơi này là chính xác nhất.
“Có thể nào ở tẩm cung lúc Nữ Vương còn sống không?”
Tôi ừ một tiếng, nói ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại cái cổ quốc Trường Dạ này sợ rằng chỉ là một phần của cổ quốc Trường Dạ.
Những con đường ở trong bức bích họa kia, nhà dân sẽ sớm theo La bố Bạc từ ốc đảo biến thành sa mạc mà chìm sâu bên trong dòng chảy lịch sử. Thậm chí một vài cung điện lưu lại cũng đã sớm không còn, trong số một phần lưu lại này đoán chừng không có cung điện của Nữ Vương.
- Giải thích, La bố Bạc là hồ muối và bãi thử hạt nhân ở Tân Cương. Hết giải thích.
Đương nhiên, những thứ này chẳng qua chỉ là suy đoán của tôi, đến nỗi gương cổ Song Ngư có ở trong mộ Nữ Vương đó hay không tôi cũng không xác định được.
Dù sao thì vừa nãy chúng tôi cũng chỉ nhìn thấy quan tài mà thôi, còn chưa kịp tới những chỗ khác thăm dò thì đã bị quái vật mặt người đuổi ra rồi.
“Đã như vậy chúng ta quay về xem thử đi.” Lão Yên dập tắt điếu thuốc: “Dù sao cũng chỉ bị rượt chạy thôi đúng không?”
Manh Hiệp có hơi không xác định, hỏi chúng tôi thật sự muốn đi sao? Lỡ như thứ gặp được không phải Dư Thành Trạch mà là con quái vật mặt người đó thì lần này chúng tôi không hẳn có thể may mắn chạy thoát như vậy nữa.
Tôi mỉm cười nói: “Cho dù không đi thì chúng ta cũng chưa chắc có thể đi ra khỏi cái cổ quốc Trường Dạ này, bởi vì con đường lúc đến đã đứt đoạn rồi, chỉ có tìm được Dư Thành Trạch thì chúng ta mới có cơ hội. Hơn nữa gương cổ ở đâu thì Dư Thành Trạch chắc chắn ở đó!”
“Mặc dù không biết mục đích ông ta tới cổ quốc là gì, nhưng gương cổ đã tạo ra ông ta, cho dù sợ thì ông ta cũng sẽ lấy tới tay.” Lão Yên gật đầu một cái, coi như là đồng ý với góc nhìn của tôi.
Chúng tôi đã biết tiếp theo phải làm gì nên cũng không có hoảng hốt, mà ở trong sảnh lớn kiểm lại tất các thứ đồ vật ở trên người một phen!
Đạn của tôi gần như vô dụng, chỉ có dao găm là còn có thể dùng được.
Lão Yên ngược lại còn có một quả lựu đạn, trong súng cũng còn rất nhiều đạn.
Về phần Manh Hiệp, súng với anh ta mà nói cũng không có dễ xài như loan đao của anh ta.
Chúng tôi kiểm tra trang bị xong thì ở trong sảnh lớn nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới lần nữa lên đường.
Nếu như đã quyết định muốn đến mộ Nữ Vương, như vậy chúng tôi bắt buộc phải đi đường cũ trở về.
Lòng tôi vẫn còn sợ hãi, tôi nói: “Lão Yên, bóng đen kia có phải vẫn còn đang ở trong bóng tối chờ chúng ta không?”
Lão Yên suy nghĩ một chút rồi nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, nhìn dáng vẻ cái bóng đen này đoán chừng không khác hai tên cương thi chúng ta gặp phải lần trước lắm, chỉ là muốn ép chúng ta tiến vào sảnh lớn mà thôi.”
Có lời này của ông ấy, trong lòng tôi ít nhiều cũng bình ổn lại một chút. Tôi mở cửa sảnh lớn ra, thận trọng đi ra ngoài.
Tôi một đường phập phồng lo sợ quay trở lại cái hố chôn tập thể ban nãy, vậy mà dọc theo đường đi mới vừa rồi ngoài giật mình ra thì cái gì cũng không phát sinh.
“Lão Yên, coi bộ ông nói không sai.” Tôi giơ ngón tay lên với ông ấy.
Lão Yên lại mặt đầy khổ sở chỉ lên phía trên nói: “Bây giờ quan trọng nhất chính là làm sao đi lên.”
Tôi cũng thoáng ngẩn ra, mới vừa rồi tôi chỉ muốn quay về mộ Nữ Vương, vậy mà lại quên mất cái vụ này. Tôi vội vàng quay đầu lại hỏi Manh Hiệp con đường mà trước đó bọn họ đi là con đường nào?
Manh Hiệp chỉ chỉ vào mắt của mình, nói lúc anh ta bị quái vật đuổi theo chỉ biết chạy theo Rắn Độc, cơ bản không phân biệt được phương hướng, chớ đừng nói chi là biết mình đã đi con đường nào.
“Ha ha, các người rốt cuộc đã đến.” Ngay lúc chúng tôi đang xoắn xuýt, trên đỉnh đầu bất ngờ truyền tới tiếng cười mang theo mong đợi của Dư Thành Trạch.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy nửa người của Dư Thành Trạch đang ẩn ở trong bóng tối, trông hết sức quỷ dị.
Chân ông ta giẫm giẫm lên trên đất, một cái bậc thang lập tức xuất hiện ở trước mặt chúng tôi: “Lên đây đi, cổ quốc sắp thấy mặt trời lần nữa, các người cũng nên đi gặp người từng là Vương một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận