Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 243: Mộ Tàm Tùng

Nói xong anh ta vươn tay ra chạm vào cửa cung điện, tôi vừa định ngăn cản Nha Tử liền nhìn thấy anh ta gõ nhẹ đôi mắt trên hình ảnh của Tàm Tùng, rồi gõ sang phần trán của Tàm Tùng.
Nha Tử gõ gõ một hồi, tôi thấy hình ảnh trên cánh cửa cung điện từ từ biến mất, nhưng cửa vẫn chưa mở ra.
“Nhìn dáng vẻ của anh, tôi còn tưởng anh biết cơ quan ở đâu cơ đấy.” Tôi cười ha ha, tuy nhiên tiếng cười còn chưa kịp dứt, tôi đã cảm nhận được điều khác thường ở lòng bàn chân, toàn thân tôi rơi xuống.
Bụp!
Hình như tôi đã ngã lên thứ gì đó, sau đó cơ thể tôi bắt đầu trượt nhanh xuống dưới, tôi móc từ trong ngực ra một chiếc đèn pin, lúc này mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt mình.
Chỉ thấy tôi đang đứng ở một khúc cua, Nha Tử hẳn đang ở ngay phía sau tôi, cả hai cùng nhanh chóng trượt xuống.
Trượt được khoảng mười giây, một tiếng uỵch vang lên, tôi rơi thẳng xuống đất, còn chưa kịp thở đã bị Nha Tử trượt ở phía sau đâm trúng, cả hai chúng tôi lập tức ngã lăn.
“Tên nhãi nhà anh có phải cố ý đâm vào sau lưng tôi không?” Tôi gầm lên một tiếng.
Kết quả, tôi vừa định bò dậy đã bị Nha Tử ghìm xuống đất, anh ta thì thầm: “Chờ một lát.”
“Làm sao vậy? Có phải có nguy hiểm gì không?” Tôi đặt tay lên khẩu súng ở thắt lưng, giây tiếp theo tôi lại nghe Nha Tử nói ổn rồi, sau đó tôi lập tức cảm nhận được anh ta đã buông tôi ra, ngồi sang một bên.
Tôi hỏi lại cái gì ổn rồi?
Anh ta chỉ về phía trước: “Không có gì, tôi chỉ sợ mắc phải cái bẫy nào đó thôi.”
“Trông anh hình như rất quen thuộc với nơi này nhỉ?” Tôi hừ một tiếng, sau đó nhìn thẳng về phía Nha tử, dù sao vừa rồi tốc độ mở cửa của anh ta cũng quá nhanh!
Nha Tử cười khúc khích, mấy cơ quan dùng để mở cửa chúng tôi đã gặp trên đường đi có cái nào không nhanh không?
Nói xong anh ta lại chỉ vào đầu mình: “Trong đầu tôi có hết thảy các loại cơ quan mà 701 đã gặp được trong mấy năm qua, tuy rằng mấy cơ quan trong lăng mộ này thay đổi thất thường, nhưng chung quy vẫn theo quy luật chung, có rất nhiều cơ quan cùng có chung một cách phá giải.
Tuy nhiên, điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là mấy cơ quan này đều không khó phá giải, chẳng qua cậu không ra tay, nếu cậu ra tay thì kiểu gì cũng có thể mở ra được.”
“Vậy sao?” Tôi không biết nhiều về mấy món kỳ môn bát quái này lắm, luôn cảm thấy chúng rất thần bí.
Nha Tử đáp lại một tiếng, rồi nói tiếp: “Chúng ta cứ đi quan sát gian mộ này trước đã.”
“Đây là gian mộ của Tàm Tùng ư?” Tôi giơ đèn pin lên, quan sát gian mộ ngầm này, phát hiện ra nó không hề xa hoa giống như cung điện ở phía trên, xét về quy mô thì gian mộ này thậm chí còn không thể nói là gian mộ của người quyền quý, chứ đừng nói là mộ của bậc đế vương khanh tướng.
Chỉ thấy gian mộ này rộng chừng 100 mét vuông, bắt mắt nhất chính là nhóm tượng hình người bằng đồng, những bức tượng này có hình dáng giống phụ nữ, chắc hẳn là thị nữ của Tàm Tùng.
Ở chính giữa những bức tượng hình người kia có một con đường bóng loáng, xem chất liệu ở đây kỳ thực cũng chẳng khác con đường ở ngoài kia, cuối đường là một chiếc giường đá, phía trên có rèm che, không biết bên trong đó có gì nữa.
Ngoài ra, trên tường còn có rất nhiều hình ảnh được tạo nên từ tơ tằm, còn lại chẳng có gì khác, chỉ là một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản, giống như những đồ dùng bên trong di chỉ Tam Tinh Đôi vậy.
“Nơi này thoạt trông sơ sài quá!” Tôi có chút không tin: “Cho dù đây có là nơi an táng của chư hầu, cũng không nên an táng tại nơi qua loa, đơn sơ như vậy.”
“Nước Thục cổ có niên đại từ ba đến năm ngàn năm, phong tục tập quán cùng chế độ an táng của bọn họ có nhiều khác biệt so với các vương triều sau này, từ khu di tích Tam Tinh Đôi chúng ta cũng có thể thấy được, họ có lối sống không hề xa hoa.” Nha Tử nói rất rõ ràng, tôi cũng đồng ý mà gật đầu.
Tôi chỉ vào chỗ chiếc giường đá, nói: “Quan tài có phải được đặt trên chiếc giường kia hay không?”
“Làm sao tôi biết được? Nhưng trong gian mộ này cũng chẳng có thứ gì khác, tôi đoán chắc là vậy.” Nha Tử nhún vai, rồi chuyển ánh đèn pin lên trên tường: “Ấy, tất cả hình ảnh tại đây ấy vậy mà đều do tơ tằm tạo thành.”
Tôi quay đầu nhìn về phía bức tường, cũng phải thốt lên một câu kinh ngạc giống như Nha Tử.
Tôi thấy những sợi tơ tằm ở đây đã hợp thành một vài bức bích họa khí thế hào hùng, hơn nữa hình ảnh cũng rất rõ ràng!
“Những bức bích họa này hẳn là để ghi lại cuộc đời của Tàm Tùng.” Sau khi nhìn lướt qua một lượt, Nha Tử đã giải thích ngắn gọn.
Tôi bước đến gần bức tường và đứng yên, chỉ vào bức bích họa đầu tiên, nơi mọi người vẫn mặc áo da thú và nói: “Đây có lẽ là sự khởi đầu của nước Thục cổ!”
Nha Tử gật đầu với tôi, vì thế hai chúng tôi chậm rãi nghiên cứu, bắt đầu từ bức bích họa đầu tiên.
Nội dung của bức tranh đầu tiên rất đơn giản, những người trong bích họa đều mặc đồ từ da thú, ăn uống và sinh sống chẳng khác nào dã thú, ban đêm thì ở trong sơn động, thậm chí còn chưa phát minh ra lửa, cả bộ tộc sống trong cuộc chiến chém giết cùng hổ và sói.
Giao tiếp giữa họ vẫn là ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, tuy rằng họ đã sống cách đây mấy ngàn năm, nhưng kỳ lạ là chúng tôi vẫn có thể hiểu được ngôn ngữ ký hiệu của họ. Tuy nhiên, cách giao tiếp của những người này rất đơn giản, không gì khác ngoài những nhu cầu cơ bản như săn bắn, giao phối.
“Đây trông giống như cuộc sống của những người nguyên thuỷ.” Nha Tử cảm thán.
Tôi đáp lại một tiếng: “Trong truyền thuyết, người dân nước Thục cổ vốn sống trong hang động, hình ảnh trên này chắc không sai đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận