Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 106: Bóng Đen

"Cậu mau nhìn đi, sao khu vực này lại có nhiều xương trẻ em vậy?” Lão Yên gọi tôi một tiếng, mà tôi cũng tới gần xem thử, sau đó nhìn thấy một mảnh khu vực ở ngay dưới chân ông ấy chất đầy xương trẻ em, nhìn khung xương nhỏ này thì có lẽ là mới ra đời, đứa lớn nhất cũng chỉ là một đứa trẻ cỡ hai hoặc ba tuổi.
Tôi cau mày không nói gì, nhiều xương cốt của đứa trẻ như vậy chỉ có thể khiến tôi nghĩ đến một loại khả năng - tế lễ!
Trong thời cổ đại cũng có rất nhiều quốc gia đã sử dụng trẻ em làm vật hiến tế, nhưng việc sử dụng nhiều trẻ em để hiến tế như vậy thì từ xưa đến nay đều chưa từng nghe thấy.
Hồng hộc…
Chúng tôi ở phía bên này đang chú ý đến xương cốt của những đứa trẻ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hít thở rất nhỏ.
Tôi lập tức im lặng rồi ra hiệu cho lão Yên, ông ấy cũng khẽ gật đầu, sau đó chỉ sang một bên, nhẹ giọng nói: “Tôi vừa để ý ở đó có cầu thang, chúng ta đi từ chỗ đó đi.”
Tôi ừ một tiếng, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đi với ông ấy đến cầu thang.
Tiếng hít thở càng ngày càng gần, lòng bàn tay của tôi cũng đổ ra một vệt mồ hôi, nhưng cũng may là cầu thang cách đó không xa, ngay tại khoảnh khắc tiếng thở chuẩn bị đuổi kịp chúng tôi thì lão Yên đã đạp một bước lên cầu thang.
Tôi cũng bám sát phía sau, không quan tâm đến điều gì khác chỉ dùng hết sức lực lao lên trên.
Tiếng hít thở vẫn theo sau chúng tôi, khiến tôi không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có thứ gì đó toàn thân bao phủ trong bóng đêm, chỉ có một cái bóng đen đi theo phía sau chúng tôi.
Cái thứ kia trông có vẻ giống với con người, nhưng hai ánh sáng màu xanh lá cây phát ra từ mắt nó khiến tôi sợ đến mức suýt trượt xuống cầu thang.
“Mau lên đây!” Lão Yên đã leo lên cầu thang, sau đó xoay người đưa tay về phía tôi để kéo tôi lên.
Bóng đen vẫn luôn đuổi sát phía sau lưng chúng tôi, tôi và lão Yên thỉnh thoảng quay đầu để nổ súng, nhưng lại chẳng có tác dụng gì lên người nó.
"Lão Yên, nhanh lên, phía trước có cửa, tiến vào nhanh đi." Tôi thở hổn hển, ngay khi nhìn thấy cánh cửa xuất hiện ở trước mặt, tôi đã ngạc nhiên mà hét lớn.
Kỳ thực thì không cần tôi kêu to, lão Yên cũng đã lao tới, may mắn là cửa dường như không đóng, cho nên chỉ cần ông ấy đẩy nhẹ một cái là đã đẩy ra.
Sau khi tôi đi theo ông ấy lách vào cửa, ông ấy đột nhiên đóng sầm cửa lại, còn thuận tay lấy thứ gì đó ở bên cạnh để giữ chặt cửa.
Chờ một lúc lâu cũng không thấy bóng đen ở ngoài cửa có động tĩnh gì, tôi dũng cảm lén nhìn trộm từ khe cửa ra ngoài, nhưng lại phát hiện nó đã không còn ở đó nữa.
“Đây là nơi nào?”
Sau khi xác định cái bóng đen ngoài cửa đã đi xa, tôi mới chú ý tới nơi mình đang đứng.
Dưới ánh sáng của đá Nguyệt Quang chiếu xuống, tôi có thể nhìn ra đây hẳn là một đại sảnh, trông giống như nơi tổ chức yến hội.
"Nhìn chỗ này đi.” Lão Yên đứng sang một bên và vẫy tay với tôi.
Tôi bước tới quan sát thì phát hiện ra bức tường này treo đầy bích họa, tôi lại nhìn về phía những bức tường khác thì phát hiện ngoại trừ cánh cửa chúng tôi đã bước vào kia, toàn bộ không gian còn lại đều đã bị những bức bích họa đầy màu sắc này chiếm giữ.
Lão Yên chỉ vào bích họa bên trái và nói: “Mọi chuyện hẳn là bắt đầu từ đây!”
Tôi hỏi làm sao ông ấy biết, nhưng ông ấy lại chỉ vào bức bích họa kia và nói vì đây chính là lễ kỷ niệm đăng cơ của Nữ Vương, xem ra những bức bích họa này đều đang kể một câu chuyện về cuộc đời của Nữ Vương, cổ quốc Trường Dạ này đúng là một đất nước theo chủ nghĩa nữ quyền.
Trên thực tế, bên cạnh những bức bích họa này còn có những chữ viết ghi lại, nhưng tôi và lão Yên lại gặp khó khăn trong việc giải mã chữ viết của đất nước này, cho nên chỉ có thể dựa vào phỏng đoán.
Lão Yên vừa dùng máy ảnh quay chụp vừa giải thích nội dung trên bức bích họa: “Đây là lễ đăng cơ của Nữ Vương tân nhiệm của cổ quốc Trường Dạ, Nữ Vương đi chân trần, dáng người xinh đẹp thấp thoáng dưới lớp khăn mỏng màu trắng.
Dưới sự bảo hộ của kỵ sĩ, cô bước từng bước lên từng bậc thang, ngay tại khoảnh khắc tiếp được vương miện, tấm màn che của cô đã bị gió thổi bay nhưng cô lại ngoái nhìn cười một tiếng, sau đó ngay lập tức được toàn thể thần dân yêu mến.
“Kỵ sĩ này là chủ nhân của ngôi mộ trước đó phải không?” Tôi chỉ vào người đàn ông đi theo Nữ Vương, vẻ mặt thành kính của anh ta khiến tôi vô cùng ấn tượng.
Lão Yên gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, chúng ta tiếp tục xem."
Bích họa tiếp theo miêu tả cảnh cổ quốc Trường Dạ vui mừng suốt đêm sau khi Nữ Vương lên ngôi. Tuy nhiên, vì bọn họ vẫn luôn sống trong bóng tối nên bích họa này lại có sự khác biệt rất lớn so với những bức bích họa khác.
“Dòng chữ này hẳn đang miêu tả vẻ đẹp của Nữ Vương.” Lão Yên vuốt ve dòng chữ trên bức bích họa rồi nói.
"Ông có thể nhận ra à?" Tôi nhìn chuỗi đồ vật trông giống với nét vẽ hơn là chữ kia, sau đó ngạc nhiên nhìn qua lão Yên, đồng thời nhớ tới việc trước đó ông ấy đã nói là mình không biết những cái này.
Quả nhiên lão Yên lại lắc đầu, nói là mình chỉ có thể nhận ra một ít trong số đó, sau đó phỏng đoán ra cái ý này.
Hơn nữa, trên bức bích họa này còn mô tả nỗi ám ảnh điên cuồng của thần dân đối với Nữ Vương, điều này cũng dẫn đến việc Nữ Vương của Trường Dạ thường không cởi mạng che mặt, bởi một khi tấm mạng che mặt được cởi ra, bất cứ ai nhìn thấy cô đều sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
"Có vẻ như cô ấy quả thực rất xinh đẹp." Tôi nhìn bức bích họa và nhớ đến bức tượng người phụ nữ ở trước cổng thành, sau đó liên tưởng đối phương chính là Nữ Vương được mô tả trong bức bích họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận