Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 431

Lão Yên vui sướng khi người gặp họa, nói người dân sống ở núi Diệp Gia đều nhìn thấy sự điên rồ của A Thanh và sự kỳ lạ của đội khảo cổ.
Mặc dù người trong thôn rất chất phác nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cho nên bọn họ nhất định có thể từ trong đó nhìn ra được một số chuyện kỳ lạ.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bởi vì người trong thôn không giống như quân nhân có thể đánh tan rồi sắp xếp vào một quân doanh khác, cộng thêm việc bọn họ đã sống ở trong khu vực này qua nhiều thế hệ, cho nên nếu muốn xử lý chuyện này thì nhất định phải trấn an được người dân trong thôn.
“Ngồi xuống đi, lúc này bọn họ sẽ không làm ra chuyện xấu nào đâu.” Lão Yên ngồi xuống trước, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên bật cười.
Tôi bị tiếng cười của ông ấy làm cho khó hiểu, vừa định hỏi thì đã có rất đông người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bước vào, người cầm đầu là Cố Thuận Chương. Ninh Viễn đi theo sau, vẻ mặt của anh ta trông rất ngưng trọng, cũng không biết là vì chuyện lúc này hay là vì chuyện khác.
Cố Thuận Chương ở trong đám người rất được hoan nghênh, hầu như tất cả những người ông ấy gặp đều nhiệt tình chào hỏi và trò chuyện với nhau vài ba câu, nhưng khi ông ấy quay người dạo qua một vòng đến chỗ của tôi và lão Yên thì vẻ mặt tươi cười đó đã trở nên cứng đờ.
"Có chỗ nào không thích hợp không?" Cố Thuận Chương thấp giọng hỏi.
Lão Yên lắc đầu: "Không có, nếu thực sự có người dám xông vào thì hiện tại sẽ không để cho chúng ta nhìn ra sơ hở, tốt nhất là đợi sau khi chuông nhạc xuất hiện.”
"Vậy ông phải xem chừng giúp tôi, bởi vì đại hội nghe thử này tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất!” Cố Thuận Chương xoa xoa bàn tay.
"Lão Cố, lần này tôi chỉ mang theo Trường An tới đây, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chưa chắc có thể khống chế được, cho nên ông nhất định phải có an bài khác." Lão Yên dặn dò.
Cố Thuận Chương gật nhẹ đầu để lão Yên yên tâm, nói là mình đã liên lạc với trung đội trưởng Tiêu của cảnh sát vũ trang, cho nên về phương diện vũ lực thì không cần phải lo lắng, nhưng chuyện làm ông ấy lo sợ là những người này sẽ dùng bàng môn tà đạo khiến ông ấy khó lòng phòng bị.
Nói xong, dường như ông ấy đã ý thức được điều gì, lộ ra chút lúng túng rồi giải thích: "Lão Yên, ý của tôi không phải là đang ám chỉ các ông là đám bàng môn tà đạo đâu..."
“Tôi còn không biết ông sao, vẫn luôn không biết giữ miệng gì cả, được rồi, ông bận thì cứ đi đi! Hiện trường này cứ để tôi trông coi giúp ông.” Lão Yên mỉm cười.
Trong khi Cố Thuận Chương đang nói chuyện với lão Yên, tôi và Ninh Viễn cũng chào hỏi nhau, nhưng anh ta lại lộ ra một nụ cười ngượng, nói là chuyện này rốt cuộc cũng đã kết thúc, nhưng tiếc là A Thanh…
Ngoài việc chia buồn ra thì tôi cũng không biết nên an ủi anh ta như thế nào, chỉ cảm thấy sự cởi mở ở trên người anh ta khi gặp tôi lần đầu đã biến mất, xem ra cái chết của A Thanh chính là một đả kích rất lớn đối với anh ta!
"Được rồi, tôi đi làm việc trước đây. Ninh Viễn, cậu ở lại hiện trường với lão Yên đi." Ngay lúc chúng tôi đang trò chuyện, Cố Thuận Chương đột nhiên nói một câu.
Ninh Viễn kinh ngạc mà nhướng mi lên, sau đó đồng ý, nhưng nhìn dáng vẻ này thì rõ ràng là anh ta có chút không nguyện ý, không, phải nói là bất ngờ.
Sau khi Cố Thuận Chương rời đi thì tôi mới hỏi Ninh Viễn đã có chuyện gì, chỉ thấy anh ta cười khổ một tiếng: "Còn có thể là chuyện gì, có lẽ là do giáo sư Cố cho rằng, hiện tại tôi đã không còn thích hợp để làm việc nữa…”
Ngay lúc tôi đang định an ủi anh ta vài câu thì lại cảm thấy không biết mình nên bắt đầu an ủi từ đâu, dù sao hành vi để anh ta ở đây của Cố Thuận Chương quá kỳ lạ, huống chi tôi và lão Yên cũng không cần Ninh Viễn đặc biệt chiêu đãi, mà chuyện chúng tôi đang làm anh ta chưa chắc có thể giúp được gì, theo lý mà nói thì Ninh Viễn nên đi theo Cố Thuận Chương thu xếp đại hội nghe thử mới đúng.
"Lão Cố này vẫn không có tình người như vậy." Lão Yên đột nhiên thở dài.
Giọng điệu của ông ấy làm tôi nhớ đến giáo sư Hứa, trong lòng chợt sáng tỏ việc giáo sư Hứa đã bị đội khảo cổ quốc gia gạt ra ngoài, nếu chuyện này là do Cố Thuận Chương làm, vậy thì mối quan hệ giữa lão Yên và ông ấy sẽ không thể tốt đẹp như vậy được.
Nói cách khác Cố Thuận Chương rất có thể đã bị người nào đó mê hoặc, chẳng lẽ việc ông ấy đối xử với Ninh Viễn như bây giờ cũng là bị người nào đó mê hoặc sao?
"Ồ, ngay cả lão Yên của 701 cũng đại giá quang lâm à?" Đột nhiên, một giọng nói trầm trầm truyền đến, tôi nhướng mi quan sát thì thấy được một cái đầu trọc.
Lưu Hàn Thu đứng ở trước mặt chúng tôi, sau khi thản nhiên lên tiếng chào hỏi lão Yên xong thì lại dùng ánh mắt dò xét khiến người ta rất không thoải mái mà nhìn tôi.
Sau đó, ông ta lộ ra vẻ khinh miệt rồi cười một tiếng: “Đây là lính mới mà ông nhặt được từ xó xỉnh nào đó sao?”
“Lão đầu trọc, đầu óc không tốt thì mau đi khám đi.” Lão Yên lộ ra vẻ mặt vô cảm mà trả lời một câu, khiến sắc mặt của Lưu Hàn Thu thay đổi, nhưng rất nhanh đã bị ông ta đè xuống, sau đó cười ha hả nói chẳng lẽ là con riêng, nếu không thì sao có thể giữ gìn như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận