Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 396

Lão Yên không nhịn được nói lúc này các cậu còn lo nhớ nhầm hay không cái gì, còn không mau nghĩ biện pháp đi?
“Đừng gấp, để tôi nghĩ xem.” Tôi hít sâu một hơi, nói: “Đừng lên tiếng.”
Nói xong hai tay tôi vẫn giữ nguyên tư thế ấn ở trên cánh cửa đồng thau, cúi đầu nhớ lại một đống bản đồ sao bên trong ‘Quyển Tham Lang’.
Không trông chờ vào được Nha Tử, tôi cũng chỉ đành tự lực gánh sinh, mặc dù tôi tìm hiểu không sâu, nhưng lúc này cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực ra thử một lần.
Những bản đồ sao khái quái lướt qua trong đầu tôi, tôi từ từ thở ra một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, không để bị bên ngoài quấy nhiễu, có lẽ bọn họ cũng biết tôi đang nghĩ phương pháp, vì vậy ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ hơn không ít.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, viên tròn vốn đang ở đầu ngón tay tôi cũng từ từ di chuyển tới bụng ngón tay, tôi có chút nôn nóng, bản đồ sao trong đầu lập tức loạn thành một mớ.
“Đừng hoảng hốt, thế nào cũng sẽ có biện pháp thôi.” Tôi cúi đầu an ủi chính mình, đúng vào lúc này, một bản đồ sao như dừng lại bên trong đầu tôi, tôi lập tức sững sờ, sau đó không khỏi vui mừng khôn xiết, bởi vì bức bàn đồ này lại y hệt như trên cánh cửa đồng thau!
Không, nói như vậy cũng không đúng, bọn nó vẫn có chỗ khác biệt, đó chính là có một nửa vị trí của điểm chấm trên bức bản đồ không giống với trên cánh cửa đồng thau.
Tôi vội vàng gọi Nha Tử: “Tôi nói, cậu tới dịch chuyển, nhớ kỹ, nhất định không được sai một chút nào.”
“Yên tâm!” Lần này Nha Tử không nói thêm lời thừa thãi nào nữa.
Tôi nhắm hai mắt, đầu tiên là ấn hai viên nhô ra trong tay mình về lại chỗ cũ, sau đó gần như là làm liền mạch không nghỉ với Nha Tử, bảo anh ta chạm vào cánh cửa đồng thau điều chỉnh những hạt này.
“Viên thứ hai phía Tây nam, di chuyển đến chính giữa, viên thứ ba phía đông nam, di chuyển một phần ba…” Tôi nói một cách nhanh chóng, tôi làm vậy không phải là đang cố ý làm khó Nha Tử, chỉ là bởi vì tôi có thể cảm nhận được, nếu như tôi nói không đủ nhanh, bức ảnh này sẽ nhanh chóng biến mất khỏi đầu tôi.
May mà thứ Nha Tử xuất sắc nhất chính là trí nhớ, cho dù tôi đọc tới chính mình cũng không nhớ nổi, nhưng anh ta vẫn không hề hoảng loạn mà hoàn thành được hết.
Mà theo động tác của anh ta, chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm ầm vang lên, cửa đồng thau hai bên đồng thời mở ra, đồ vật bên trong hiện lên rõ ràng trước mặt chúng tôi!
“Trực tiếp đi vào bên có tiếng chuông!” Chúng tôi chẳng cần suy nghĩ đã lựa chọn được phương hướng.
Mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi rất rõ ràng, quan trọng nhất chính là tìm được chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, xem xem tại sao nó lại trở thành “chuông yêu” hại mạng người, còn những thứ khác thì là chuyện của đội khảo cổ.
Lúc này, Thương Thần vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên đẩy tôi ra rồi xông vào trong mộ thất, ánh mắt của anh ta trống rỗng, tựa như không có lý trí.
Ngay khi bị đẩy ra, tôi đã lập tức kéo anh ta lại, bởi vì tôi rất rõ trong mộ thất như thế này, không có sự chỉ thị của lão Yên, Thương Thần không được tự ý hành động.
“Thương Thần, anh làm sao vậy?” Tôi hét lên một câu.
Nhưng mà anh ta lại mắt điếc tai ngơ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phòng chủ mộ, dáng vẻ đó giống hệt với mười một người điên tôi nhìn thấy bên trong hầm bồi táng ban đầu.
Ngay lập tức, đầu óc của tôi cũng trở nên mê mang, từ lúc gõ chuông cho tới bây giờ đã là một ngày một đêm rồi sao?
Thương Thần vốn là một người thô bạo, sức lực của anh ta cực kỳ lớn, tôi căn bản không có cách nào giữ được anh ta, may mà Nha Tử bên cạnh nhanh tay nhanh mắt bước lên trước giúp tôi, nếu không anh ta đã xông vào trong mộ thất từ lâu rồi.
Lão Yên sầm mặt nói: “Mặc dù ở trong mộ không rõ thời gian, nhưng tôi có thể khẳng định là còn chưa tới một ngày một đêm.”
“Không phải là vì gõ chuông hai lần chứ?” Tôi lập tức nghĩ tới một loại khả năng.
Mỗi khi gõ chuông một lần, thời gian phát tác sẽ ngắn lại, nhưng Nha Tử đã nhanh chóng phủ định suy nghĩ này của tôi, bởi vì chỉ có một mình Thương Thần xảy ra chuyện.
“Trước tiên kéo cậu ấy lại đã, thầy, thầy dùng ngân châm khống chế cậu ấy đi, nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.” Lão Yên nhanh chóng sắp xếp: “Trường An, nhất định cậu phải cẩn thận, nếu như lời nhắn của tổ tiên nhà họ Lưu để lại là thật, có thể cậu sẽ là người dễ xảy ra chuyện nhất! Nha Tử, chắc là cậu sẽ không sao, bây giờ tôi giao quyền chỉ huy cho cậu, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp cậu có thể tùy tình hình cụ thể mà tự xử lý.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía lão Yên, không biết tại sao ông ấy lại chắc chắn Nha Tử sẽ không có chuyện gì, nhưng rõ ràng lão Yên đã không còn thời gian để giải thích, ông ấy trực tiếp lấy chuông nhỏ ra giao cho Nha Tử: “Cậu nhớ kỹ, chúng tôi đều có khả năng bị trúng chiêu, vì vậy cậu không thể lùi bước.”
Mặc dù Nha Tử đã trải qua đủ mọi chuyện, cũng đã trưởng thành hơn không ít, nhưng dù gì cũng chưa từng làm chỉ huy, nên nhất thời anh ta có chút do dự không quyết định được.
“Nha Tử! Chúng tôi đều không xác định được bao giờ sẽ xảy ra chuyện, cậu không thể tiếp tục trì hoãn nữa.” Lão Yên nhỏ giọng nói, đi đôi với tiếng của ông ấy, Thương Thần vùng vẫy càng kịch liệt hơn.
Đội trưởng Bạch lập tức đâm một châm vào mệnh môn của Thương Thân theo lời của lão Yên, anh ta lập tức đứng yên bất động giống như một pho tượng.
Nha Tử nhìn lão Yên rồi lại nhìn Thương Thần, kiên định nói: “Tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó!”
Lúc này lão Yên mới thở phào một tiếng, sau đó lại nhìn về phía tôi: “Trường An, lộ hình xăm Cửu Long trên người cậu ra, lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì chúng ta đều không xác định được, có thêm được một tầng bảo đảm thì thêm một tầng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận