Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 440

“Cháu trai!” Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta, đồng thời ném ra một tràng chửi bới thô tục về phía anh ta.
Tuy nhiên, anh ta lại không thèm để ý đến những lời chửi rủa của tôi về anh ta, chỉ thấy anh ta đứng dậy rồi vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại ở trên người: "Lưu Trường An, suy cho cùng thì cậu vẫn còn quá trẻ! Mặc dù cậu chỉ mới mười mấy tuổi nhưng đã có thể khiến tôi phí tâm tư đến lừa gạt cậu, chờ cậu trưởng thành thì cũng được thôi, nhưng tôi vẫn quen bóp chết kẻ thù từ trong trứng nước hơn.”
Nói xong, anh ta đã bước ra khỏi cửa, còn tôi cũng giả vờ kích động mà đứng dậy khỏi ghế và rống hai câu về phía anh ta, đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của anh ta nữa thì tôi mới lại ngồi xuống ghế.
“Ha ha, ai lừa ai còn chưa chắc chắn đâu.” Tôi cười lạnh một tiếng.
Mặc dù Trường Không rất cảnh giác và không hề nói ra bất cứ lời nào, nhưng thấy anh ta liên tục tìm hiểu tung tích của lão Yên từ chỗ của tôi là tôi đã biết bọn họ muốn động thủ với 701 rồi.
Mặt khác là do sức mạnh của bọn họ không đủ!
Đối đầu qua lại với Trường Không tưởng chừng như không có gì, nhưng lại phải bỏ ra rất nhiều tâm tư, sợ bản thân nói sai câu nào để anh ta tìm ra sơ hở, cũng sợ bí mật của 701 sẽ thật sự bị tiết lộ ra ngoài.
Nhưng may là mặc dù Trường Không không xem trọng tôi là học trò của lão Yên, nhưng thực tế vẫn là do anh ta đánh giá thấp kẻ thù.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi mà nằm sấp xuống bàn rồi ngủ thiếp đi.
Thùng thùng!
Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, cái bàn đột nhiên rung lên hai lần, tôi dụi mắt, sau đó mơ màng nhìn thấy đội trưởng Hình đang đứng ở phía đối diện tôi, tay vẫn gõ lên mặt bàn.
Sau khi nhìn thấy tôi đã tỉnh lại, ông ấy lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà cười một tiếng: “Tôi nên nói cậu là kẻ vô tâm, hay là quá tin tưởng vào chúng tôi có thể chứng minh sự trong sạch của cậu đây?”
“Cây ngay không sợ chết đứng.”
Tôi cười khúc khích: “Đội trưởng Hình, nhìn thái độ này của ông thì hẳn là đã tìm được bằng chứng gì đó rồi nhỉ?”
Đội trưởng Hình kéo ghế lại: “Nhóc con, không phải cậu muốn chứng minh mình vô tội sao? Tại sao cậu còn ở đây chơi trò bí hiểm với tôi vậy?”
"Ông nghe thấy hết rồi mà?” Tôi hưng phấn xoa xoa tay: "Nhưng nghe được rồi thì tại sao ông còn để anh ta rời đi một cách suôn sẻ như thế?"
Đúng vậy, trên đường đến đây tôi đã sớm bàn bạc với đội trưởng Hình rồi, những người đó sẽ không để cảnh sát vào trong mắt, cho nên một khi tôi bị bắt lại, bọn họ nhất định sẽ đến xem kết quả, đến lúc đó chỉ cần đội trưởng Hình nghe được lời nói của bọn họ thì có thể chứng minh sự trong sạch của tôi.
Cho nên đội trưởng Hình đã cố ý thu xếp cho tôi vào căn phòng này, nghe nói phòng bên kia là phòng quan sát, người ngoài thường không biết, nhưng phòng quan sát có thể nhìn rõ căn phòng này và có thể nghe được đoạn đối thoại ở trong căn phòng này.
Muốn trách thì trách đám người Trường Không quá tự cao tự đại và không quan tâm nơi này là đồn cảnh sát mà mất đi cảnh giác.
Nhưng đội trưởng Hình lại không hưng phấn giống như tôi: “Còn chưa được, bởi vì từ đầu tới đuôi cậu ta chỉ nói là muốn cậu hợp tác với cậu ta, và cậu ta có thể chứng minh cậu không giết người thôi, cũng không nói điều gì khác.”
Tôi khẽ giật mình, sau khi suy nghĩ lại thì đúng là như vậy, trong lòng lập tức thầm mắng một câu “tên cáo già”! Đồng thời cảm thấy xấu hổ vì sự phấn khích vừa rồi của mình, xem ra tôi và Trường Không đều đã đánh giá thấp kẻ thù ...
"Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi cảm thấy có chút bực bội, vì để chân thật hơn, tôi đã nhờ đội trưởng Hình không nói cho lão Yên biết về tình hình của mình, chỉ vì sợ ông ấy ở bên ngoài sẽ làm ra chuyện gì đó.
Đội trưởng Hình đột nhiên nghiêng người qua, sau đó dùng tay vỗ nhẹ vào vai tôi: “Nếu không phải do cậu thì tôi tự nhiên có cách, nhưng phải ủy khuất cậu một chút rồi.”
“Ông muốn làm gì?” Ngay khi tôi nhìn vào ánh mắt của ông ta thì trong lòng chợt cảm thấy ớn lạnh, nhưng một giây sau khi tôi vừa dứt lời thì đã thấy ông ta đưa tay ra và đánh mạnh vào tôi, khi cơn đau dữ dội ập đến thì tôi đã mất đi ý thức....
Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa thì phát hiện đôi mắt của mình đã không còn nhìn thấy gì, khiến trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ, nhưng khi cảm giác được con mắt của mình đã bị vải che kín thì lúc này tôi mới thấy nhẹ nhõm, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi đó, tôi thật sự rất sợ đôi mắt của mình đã xảy ra vấn đề.
"Ồ, tỉnh rồi." Một thanh âm xa lạ truyền đến, tôi cau mày, nhưng khi nghĩ đến những lời đội trưởng Hình nói trước khi hôn mê thì tôi không còn cảm thấy quá mức lo lắng, tuy nhiên trước khi tôi tỉnh táo lại thì một trận đau đớn đã ập đến.
Bọn họ vậy mà lại dám dùng quyền đấm cước đá với tôi!
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cảm giác trên người đã nói cho tôi biết là ở chỗ này có ít nhất ba bốn người, mỗi người trong số bọn họ đều đang dùng hết khí lực mà thi triển quyền cước lên người tôi, mà cái này còn không hề có chút dấu vết nào của việc đóng kịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận