Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 245: Khoảng Trống Trên Bích Họa

Tàm Tùng đã đưa họ thoát khỏi cảnh nghèo đói, cũng phát triển chút thế lực, đã gắn kết được những người trong bộ tộc lại với nhau.
Thế lực của họ càng ngày càng lớn mạnh, Tàm Tùng bắt đầu không thỏa mãn với cuộc sống trên núi, người trong tộc cũng tràn đầy khao khát cuộc sống ở thế giới bên ngoài, vì vậy Tàm Tùng đã lợi dụng khả năng nuôi tằm của mình để có được chỗ đứng ở đồng bằng Thành Đô, dẫn theo người trong bộ tộc xuống đồng bằng định cư.
Lúc đầu họ chỉ là những người dân vô danh, nhưng vì bộ tộc ấy tuyệt đối tôn thờ Tàm Tùng, nên họ không chịu sự kiểm soát của địa phương và có nhiều xung đột với thế lực tại địa phương.
Trải qua các cuộc bàn bạc trong tộc, họ quyết định phát triển thế lực của chính mình, không chịu khuất phục trước các nước nhỏ khác.
Bởi vì bọn họ vốn dĩ đã tập hợp được không ít chiến binh trong núi, nên bản thân họ cũng chẳng yếu hơn mấy quốc gia nhỏ bé kia.
Tàm Tùng cũng nảy ra một ý tưởng, bất cứ ai nguyện ý gia nhập lực lượng của bọn họ đều sẽ được ông ta dạy cách dệt vải, tuy nhiên, vì để phòng ngừa những người có ý đồ xấu, ông ta sẽ không dạy tất cả mọi người, nhưng vẫn đưa một tấm vải để đền bù cho những người ấy.
Vào thời kỳ ấy, dệt vải có thể xem là một loại công nghệ cao, nhiều người đã sớm muốn có được những bộ quần áo từ lụa mà Tàm Tùng và những người trong bộ tộc đang mặc, nhưng đa số đều không thể đổi được.
Vừa nghe nói Tàm tùng không những dạy cách dệt vải mà còn cho quần áo, không ít người đã hưởng ứng ý tưởng này, dù trải qua khó khăn nhưng dần dần họ cũng có thể chế và cân bằng được các nước nhỏ.
Khi các nước nhỏ ở khu vực lân cận thấy mình bị uy hiếp, đương nhiên chúng không bằng lòng, vì thế đã bắt đầu giơ đao lên, nhưng Tàm Tùng đã thành công lật đổ bọn họ.
Nước Thục cổ đã ra đời trong hoàn cảnh như thế…
Ngày hôm đó, toàn thể nhân dân nước Thục cổ đều vui mừng nhảy múa, Tàm Tùng mang theo huyết tằm đứng ở chỗ cao, hưởng thụ cảm giác được nhân dân quỳ bái, từ khoảnh khắc đó, ông ta đã trở thành vua của nước Thục cổ, lãnh đạo họ để có một cuộc sống thịnh vượng hơn.
Có thể nói những điều trên thực sự rất bình thường, chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện xưa kể về một vị vua dẫn dắt sự phát triển của một bộ tộc, từ đó có thể thấy được Tàm Tùng này quả thực là một con người phi thường, người đã biến cả một bộ lạc nguyên thuỷ sinh sống trong vùng núi sâu rừng già thành một nền văn minh rực rỡ.
Xây dựng một đất nước vốn đã là chuyện khó, chứ đừng nói tới còn giữ cho quốc gia này tồn tại trong một khoảng thời gian dài.
Những hình ảnh tiếp theo đã nhanh chóng thay đổi!
Tàm Tùng ra ngoài một chuyến, nói là muốn tìm kiếm thứ có thể giúp quốc gia trở nên cường đại hơn, chuyến đi này ông ta đã đi rất xa, thậm chí còn đi ra khỏi vùng đất Tứ Xuyên.
Ở biên giới Tứ Xuyên, ông ta đã nghe được một truyền thuyết, đó chính là ở vùng đất phương Tây xa xôi, có một vị nữ vương xinh đẹp diễm lệ vô cùng, cô ấy sống tại vùng sa mạc, chờ đợi vị vương phu của mình.
Trong bức bích họa còn có hình ảnh của vị nữ vương kia, tuy rằng không thể nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy, nhưng dáng người yểu điệu, hai chân mảnh khảnh kia quả thực khiến cho người ta phải mê đắm.
Tuy nhiên Tàm Tùng lại không biết được một điều, đó chỉ là âm mưu của đất nước đối địch, bởi vì bọn họ đã nghe được tin tức, Tàm Tùng luôn muốn tìm một người xứng đáng để làm bạn đời! Vì thế bọn chúng đã nghĩ là một kế, lợi dụng thứ truyền thuyết kia để tống cổ Tàm Tùng đi thật xa.
Không ngờ được rằng, mưu kế của nước địch được thực hiện vô cùng thuận lợi, Tàm Tùng vừa mới nghe đã yêu say đắm vị nữ vương trong truyền thuyết kia, ông ta quyết tâm muốn vượt qua sa mạc mênh mông để được nhìn thấy dung nhan của cô ấy.
Nhưng đường sá xa xôi như thế, ông ta cần phải đảm bảo bản thân mình còn sống sót tới được đích đến, vì thế ông ta đã nghĩ ra một cách: Dẫn theo một đội nhân mã, cùng với tơ lụa, vừa đi vừa buôn bán để đảm bảo kế sinh tồn cho mình.
Đương nhiên, ông ta còn có suy nghĩ khác, đó chính là muốn hiến dâng tấm lụa mà ông ta cho là đẹp nhất, mềm mại nhất cho vị nữ vương kia.
Không phải không có ai tại nước Thục cổ từng hoài nghi về sự tồn tại của vị nữ vương kia, nhưng từ trước đến giờ chưa ai từng nghi ngờ về quyết định của Tàm Tùng, vì thế đội nhân mã kia được tập hợp rất nhanh, bọn họ đã bước lên hành trình tới phương Tây dài đằng đẵng…
“Hoá ra con đường tơ lụa sớm nhất trên thế giới lại được bắt đầu từ nước Thục cổ.” Tôi không khỏi cảm khái.
Nha Tử gật đầu: “Đúng vậy, không ngờ được chỉ vì một người phụ nữ, ông ta lại có thể làm ra được một hành động vĩ đại như vậy!”
“Không đúng.” Tôi bỗng nhiên mày nhăn lại, dùng tay chỉ vào bức bích họa tiếp theo: “Anh nhìn hình ảnh này đi, hẳn đây phải là cảnh Tàm Tùng tới được nước Trường Dạ, vì sao lại bỏ trống một khoảng ở giữa?”
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh Tàm Tùng làm quen với nữ vương kia, không ngờ mất ngay đoạn ấy.
Nha Tử vuốt ve bức bích họa, cũng có chút tiếc nuối: “Đoạn này có giá trị khảo cổ rất cao, đáng tiếc… Tôi đoán chắc Tàm Tùng cũng không ý thức được hành động của mình có ảnh hưởng tới đời sau như thế nào đâu.”
Nói xong, anh ta lấy máy ảnh ra chụp thêm một hồi, vừa chụp còn vừa nói, lần trước thầy anh ta không vui khi lão Yên đem quá ít ảnh chụp của nước Trường Dạ về, lần này ông ấy còn dặn dò Nha Tử phải chụp nhiều hơn một chút.
Tôi thấy anh ta chụp ảnh xong, mới kể lại vắn tắt về tình hình tại nước Trường Dạ cho anh ta nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận