Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 356

Giáo sư Hứa đỡ lấy ông ấy, run rẩy đưa tay ra thăm dò ở dưới mũi ông ấy, sau đó không nói tiếng nào, một lát sau mới nghe thấy được một tiếng thút thít, tôi nhìn qua thì thấy Thương Thần vẫn luôn cà lơ phất lơ đang chảy nước mắt, thấy tôi nhìn qua anh ta còn không được tự nhiên mà lau mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, ông đây bị cát bay vào mắt.”
Cái cớ cấp thấp như vậy chẳng ai muốn vạch trần, mọi người ở đây đều từng trải qua chuyện sống chết, mặc dù trong lòng có đau buồn nhưng cũng sẽ không lộ ra ngoài, chỉ là ai ai cũng đỏ mắt thu thập lại những chai chai lọ lọ kia của Dược Quán Tử, sau đó thương lượng chuyện sắp xếp thi thể của ông ấy như thế nào.
“Tôi muốn mang anh ta về.” Thương Thần vừa rồi còn không được tự nhiên đột nhiên nói.
Lão Yên nghe vậy thì nhìn về phía anh ta, Thương Thần kiên định nói: “Cho dù là kéo tôi cũng phải kéo anh ta ra ngoài!”
“Sau này sẽ có đoàn khảo cổ...” Lão Yên thử khuyên anh ta một câu.
Thương Thần cáu kỉnh nói: “Ông đây không muốn nhìn thấy anh ta ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa, lão Yên, anh đừng nói nữa, đây là chuyện của chính tôi.”
“Cũng được, Dược Quán Tử vốn là danh y cứu thế, thích nhất là thế giới bên ngoài cổ mộ, nếu không phải vì...” lời phía sau bị lão Yên nuốt lại, rồi sửa miệng nói: “Để một người có tấm lòng rộng mở như cậu ấy ở lại nơi cổ mộ âm u này quả thật là không thích hợp.”
Nước mắt của Thương Thần lại rơi xuống, anh ta không được tự nhiên vừa lau nước mắt vừa nói: “Đúng vậy, chính là vì ông đây, nếu không phải vì có người anh em này, anh ta cũng sẽ không vào 701.”
“Trước tiên nhìn xem chiếc quan tài này đi, cố gắng thoát khỏi chỗ này càng sớm thì tốt hơn.” Đội trưởng Bạch bình tĩnh nói.
Mặc dù bà ấy cũng đỏ vành mắt, nhưng dù sao cũng không có giao tình gì với Dược Quán Tử, vì vậy cũng là ngươi đi ra từ trong tâm trạng bi thương nhanh nhất.
Lão Yên lau nước mắt, nhìn Thương Thần bọc thi thể của Dược Quán Tử lại, cõng ở trên lưng, lúc này mới đi tới bên cạnh quan tài.
“Lão Hứa, qua đây xem xem, thứ trên người cương thi lớn là gì đây?” Lão Yên sờ trên người con cương thi, sờ ra được một khối ngọc bội.
Giáo sư Hứa hơi sững sờ, lão Yên gọi ông ấy mấy câu ông ấy mới tỉnh táo lại, nhẹ à một tiếng, sau đó đỡ lấy hai chân đứng lên, nhìn như lại già thêm mấy tuổi.
Trong khoảng cách ngắn ngủi, tâm trạng của ông ấy cũng từ từ hồi phục lại, đợi khi tới bên cạnh quan tài ông ấy đã đứng được thẳng eo, lại khôi phục lại thân phận lão học giả.
Ông ấy cầm ngọc bội trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, lau bụi bặm ở mặt trên đi, sau đó dùng kính lúp xem từng chút một, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Đây... là Tứ Long Tăng Huy!”
“Quốc huy của nước Tăng?” Lão Yên cũng kinh ngạc nói: “Người phụ nữ này có thân phận gì mà ngọc bội tùy thân bên người lại là cái này, anh xác định không nhìn nhầm chứ?”
“Đúng là Tứ Long Tăng Huy, thiết kế của huy hiệu này có phong cách rất riêng, không giống với cổ văn bình thường, nó tụ hội cả vẻ đẹp của điêu khắc chữ viết và mỹ thuật vào cùng một thể! Bốn con rồng này dùng thủ pháp điêu khắc lấy âm khắc dương chia làm hai phần, rồng trong mỗi phần thoạt nhìn thì hình dáng tương tự, là ảnh ngược của nhau, nhưng nhìn kỹ thì tư thế của các con rồng đều có chỗ khác biệt, càng hiếm có hơn chính là, cho dù đặt đúng hay là đặt ngược nó, thì đều có thể nhìn ra được chữ “Tăng”, là biểu tượng của hoàng tộc nước Tăng.” Giáo sư Hứa giơ ngọc bội lên: “Miếng ngọc bội này giống như đúc với Tứ Long Tăng Huy trong truyền thuyết, tôi không thể nào nhìn nhầm được.”
Ban đầu đây chỉ là một chiếc quan tài mẹ con, bây giờ lại liên quan tới hoàng tộc nước Tăng...
Chúng tôi nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy thân phận của chủ nhân mộ thất này lại càng thêm thần bí.
“Xem ra chúng ta đã cách chủ nhân mộ thất không xa rồi!” Lão Yên nhìn chằm chằm vào Tứ Long Tăng Huy, nói nhỏ một câu.
Giáo sư Hứa ừ một tiếng: “Trên người có huy hiệu Tứ Long Tăng Huy, lúc chôn cất lại đang mang thai, lão Yên, chẳng lẽ ông còn đoán không ra người này là ai sao?"
“Thật sao? Quả nhiên là cô ấy!” Lão Yên dường như không thể tin được.
Giáo sư Hứa cười khổ một tiếng: “Trừ người này ra, ông cảm thấy còn có khả năng nào khác à?”
“Nếu đúng là cô ấy, vậy thì chủ mộ rất có thể ở gần đây.” Lão Yên nhìn chằm chằm quan tài và nói.
Tôi nghe bọn họ nói tới nói lui nửa ngày cũng không vào được trọng điểm mới vội hỏi: “Cô ấy rốt cuộc là ai thế?”
Lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó giải thích: “Truyền thuyết kể rằng nước Tăng có một vị công chúa, chính là chị gái của Tăng Hầu Ất, thân là trưởng công chúa rất được kính trọng, nhưng cô ấy lại yêu một người ngoại tộc.”
“Người ngoại tộc sao?”
Tôi nhìn cương thi lớn trong quan tài và cương thi nhỏ đã hóa thành một bãi nước đen, nhất thời hiểu được trong câu chuyện này còn có nhiều uẩn khúc.
Lão Yên gật đầu, nói đó là một đoạn ghi chép hiếm thấy trong sử sách. Theo như lời ông ấy nói thì đoạn ghi chép này được ghi lại trên một quyển sách đã ố vàng bị đè ở dưới góc bàn.
Quyển sách này là do ông ấy cùng với giáo sư Hứa tình cờ phát hiện ra, vốn cũng không để ý lắm nội dung bìa cuốn sách viết cái gì, dù sao thì nước Tăng vốn chính là một quốc gia trong truyền thuyết không hẳn sẽ tồn tại, huống chi còn là một nước chỉ nghe qua lời đồn?
Trên sách ghi lại một đoạn sự tích của trưởng công chúa nước Tăng khiến người thường không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nói nước Tăng không phải là một nước mạnh, nhưng tốt xấu gì cũng là một quốc gia, với thân phận trưởng công chúa của cô ấy thì vốn là người cao quý luôn có được sự tôn trọng xứng đáng, cho đến khi cô ấy gặp được người gọi là “người ngoại tộc” trong miệng lão Yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận