Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 311

Nhưng ai có thể ngờ, sau khi những bác sĩ đầu gỗ đó thấy ông ấy là người duy nhất khỏi bệnh thì đều không tin, khiến ông ấy phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể trốn thoát khỏi bệnh viện.
Lão Yên mở to hai mắt nhìn: “Chỉ vì muốn lấy những thứ này mà ông đã giả điên giả dại sao?”
“Chẳng lẽ còn lí do nào khác? Tôi biết hơn mười năm qua ông vẫn chưa từ bỏ, nếu bỏ lỡ lần này, ai biết sau này khi nào sẽ có cơ hội chứ?”
Cố Thuận Chương nói ra một câu này thôi đã khiến lão Yên muốn khóc.
Cố Thuận Chương xua tay nói: "Ông không cần cảm động như thế, nếu tôi biết về sau sẽ gây ra phiền toái lớn như vậy, cũng sẽ không giả điên giả dại."
Lão Yên hiểu ý gật nhẹ đầu: “Chỉ là mọi người nghe thấy tiếng chuông đều sẽ phát điên, vậy tại sao chỉ có một mình ông không xảy ra chuyện?”
Chúng tôi vốn định bắt đầu từ điểm này, nhưng bây giờ lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn, khiến chúng tôi vô cùng đau đầu.
Nhưng Cố Thuận Chương lại cười nói: "Sao tôi không xảy ra chuyện được chứ, kỳ thật có một khoảng thời gian tôi đã nghĩ bản thân mình sắp phát điên rồi, nhưng không biết vì sao tôi lại có thể đè nén cỗ xúc động kia lại, sau đó cũng dần dần khá hơn."
Chúng tôi kinh ngạc nhìn về phía ông ấy, thậm chí còn không ngờ căn bệnh điên này lại có cách chữa khỏi như thế này?
“Hiện tại chuyện này đã không còn quan trọng nữa.” Cố Thuận Chương nhíu mày nói.
Lão Yên hỏi ông ấy có ý gì.
"Kể từ khi tôi chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần trong huyện thì phát hiện lăng mộ của nước Tăng đã thu hút sự chú ý ở khắp nơi, thậm chí còn khiến nước ngoài chú ý, nên hiện tại cho dù quốc gia có muốn tạm thời dừng hạng mục khảo cổ này lại cũng không thể thực hiện được."
Cố Thuận Chương nhức đầu nói: “Cổ mộ lần này vô cùng cổ quái, nếu các cậu muốn lặng lẽ tiến vào giải quyết thì cũng được thôi, nhưng hiện tại ánh mắt của người trong và ngoài nước đều đang tập trung vào đây, cho dù là các cậu thì cũng phải chịu áp lực rất lớn."
Lão Yên thở dài: "Tôi đã đoán trước rồi!"
Thực ra thì chúng tôi cũng đã đoán trước được kết quả này, dù sao cũng không có khả năng đè ép được sáu mạng người này.
"Cho dù là vậy, chúng ta vẫn phải đi." Nha Tử đẩy kính râm lên: "Nhưng tôi nói này giáo sư Cố, ít nhất thì ông cũng phải thuật lại tất cả mọi chuyện cho chúng tôi nghe, coi như là để nâng cao cơ hội sống sót cho chúng tôi chứ!"
Tôi kinh ngạc nhìn thoáng qua Nha Tử, tôi không ngờ một người bình thường cà lơ phất phơ như anh ta, vậy mà lúc này còn có thể nghĩ tới những điểm mấu chốt, đúng là khiến người ta không khỏi khâm phục.
Cố Thuận Chương mỉm cười: "Bản thân tôi cũng không có tham gia vào toàn bộ quá trình, những gì cần biết thì mọi người cũng đều đã biết rồi, cho nên tự mình thuận theo mà làm đi.”
"Vậy ông quay về núi Diệp Gia với chúng tôi đi. Sau khi chúng tôi xuống mộ, nhất định phải có người ở phía trên tọa trấn, cậu nhóc Ninh Viễn kia vẫn còn đang cố chống đỡ kìa.” Lão Yên nói.
"Cố chống đỡ?" Cố Thuận Chương ngạc nhiên nói: "Không đến mức đó đâu, cậu nhóc này luôn ổn trọng."
Nghe vậy, tôi không thể không xen vào một câu: "A Thanh đã chết ..."
Đôi mắt của Cố Thuận Chương mở to, không biết là vì áy náy hay là gì khác, mà hốc mắt của ông ấy cũng dần dần đỏ lên.
Sau đó ông ấy gật nhẹ đầu với lão Yên rồi nói: "Chỉ cần ông giải quyết được tên trung đội trưởng Tiêu kia, tôi sẽ đi theo, tôi cũng không phải tên ngốc, đã đến lúc này rồi thì còn có ai muốn về bệnh viện tâm thần kia để chịu tội chứ?”
Nói đến đây ông ấy đột nhiên dừng lại: "Ông đưa những người đó vào bệnh viện tâm thần chỉ để ép tôi ra ngoài phải không?”
“Cũng không hẳn là như vậy, tôi chỉ đang đánh cược thôi, cược ông cũng không có điên! Nhưng trên thực tế thì tôi cũng không cảm thấy tự tin chút nào, nếu như ông không xuất hiện thì sáng sớm ngày mai tôi cũng sẽ đi tìm ông.” Lão Yên nói thật.
Sau đó chúng tôi tùy tiện trò chuyện với nhau thêm một lúc rồi ở trong lều nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau đã mang theo vũ khí do trung đội trưởng Tiêu đưa cho để lên núi.
Trên núi, Thương Thần đã bị nghẹn đến mức phát tiết lên tất cả rừng cây xung quanh, còn Dược Quán Tử vẫn là bộ dạng như sắp chết kia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người bạn giống như lúc nào cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của bạn.
"Hôm nay xuống mộ à?” Tôi bỏ trang bị vào một chiếc túi nhỏ. Thành thật mà nói thì đây là lần tôi mang theo trang bị ít nhất.
Theo lời lão Yên nói, cho dù có mang nhiều cũng không có tác dụng gì, dù sao cũng chỉ là một ngôi mộ mà thôi, cho dù có lớn đến đâu thì cũng không thể ở lâu trong đó.
Hơn nữa, nếu thực sự không được nữa thì vẫn có thể rút lui trước, dù sao núi Diệp Gia cũng là một trạm tiếp tế, cho nên việc mang theo quá nhiều sẽ trở thành gánh nặng.
Lão Yên lắc đầu: "Không cần gấp. Nếu mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nơi này, vậy không bằng chúng ta truyền tin tức ra đi, sau đó lại công khai xuống mộ, tránh cho có người lén lút ngáng chân chúng ta.”
Nói là làm, lão Yên phân phó cho Nha Tử đi truyền tin khắp nơi, thậm chí còn đăng lên báo, nhưng không phải dưới danh nghĩa 701, mà là dưới danh nghĩa của Cục Bảo Vệ Văn Vật, dù sao bộ phận 701 này chỉ được lan truyền trong một vài người, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài ánh sáng thì nó sẽ mang lại sự bất tiện cho công việc sau này của chúng tôi!
Tin tức vừa truyền đi, mộ của nước Tăng vốn đã thu hút rất nhiều sự chú ý đã lập tức thu hút mọi ánh mắt, cho dù ở trong núi sâu thì chúng tôi vẫn thỉnh thoảng nghe được tin tức mà Nha Tử mang về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận