Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 202: Ngũ Hành Hoa Thụ Trận

Trên đường đi, tôi không tự chủ được mà liếc nhìn “Côn Bố” liên tục, đến nỗi anh ta cũng phải quay lại nhìn tôi, đến cuối cùng không nhịn nổi nữa, “Côn Bố” hỏi tôi bị làm sao.
“À, tôi chỉ muốn hỏi một chút về chuyện của Trát Tây…” Tôi hỏi trực tiếp.
Chỉ thấy khi anh ta nghe được câu hỏi về Trát Tay, mày khẽ cau lại: “Anh ta thì có gì hay mà hỏi.”
Tôi và Nha Tử đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy người trước mặt này hình như chính là Côn Bố, nhưng vụ ảnh cổ phải giải thích thế nào đây?
Lão Yên cũng chú ý tới hành động ăn ý của tôi và Nha Tử, ông ấy kéo tôi sang một bên, hỏi nhỏ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, tôi đã đem hết những phát hiện trên đường kể cho lão Yên nghe, ai biết được lão Yên lại cười to, khiến những người khác phải nhìn lại.
“Các cậu đúng thật là…” Ông ấy bất đắc dĩ lắc đầu, rồi vẫy tay gọi Côn Bố: “Cậu nói cho tên nhóc này biết, người có thói quen chôn ảnh cổ trong tộc các cậu là ai?”
Sắc mặt của Côn Bố lập tức biến đổi, hỏi chúng tôi có phải đã gặp Trát Tây rồi hay không?
Trong dáng vẻ của lão Yên, tôi cũng biết được tám, chín phần là chúng tôi đã hiểu lầm rồi, vì thế tôi lập tức bảo Nha Tử đưa ảnh cổ đã được bọc kỹ ra, đồng thời cũng chỉ ra nơi đã chôn ảnh cổ.
Côn Bố nhìn cái xác, tỏ ra đau đầu, anh ta nói: “Đây là cổ trùng của Trát Tây, chỉ là không biết anh ta đã mai phục từ khi nào rồi.”
“Còn phải nói sao, nhất định là anh ta vẫn luôn vừa theo dõi vừa mai phục ở đây, đến cả vết đánh dấu cũng giống y như của chúng ta.” Nha Tử giận dữ nói, nhìn anh ta vẫn còn tức lắm, chắc hẳn là vì đã trách nhầm Côn Bố đây mà.
Côn Bố lắc đầu: “Chưa chắc được, Trát Tây cũng quen dùng vết đánh dấu hình chữ thập, chỉ có thể nói là trùng hợp thôi, tạm thời chúng ta cứ giải quyết vấn đề trước mắt đã! Chuyện Trát Tây để sau hãy nói.”
Nói xong câu đó, Côn Bố đem xác của ảnh cổ cất vào trong ngực, rồi tiếp tục đi thẳng.
Tôi và Nha Tử không khỏi cảm thấy xấu hổ khi đã hỏi ra câu đó, cả hai đành phải cúi đầu ủ rũ đi theo Côn Bố.
“Là nơi này.”
Đi được thêm một đoạn nữa, tôi thấy lão Yên vẫy vẫy tay, hiển nhiên chúng tôi đã tới nơi rồi.
Tôi nhìn sang cái cây bên cạnh, đúng là trên thân cây có một vết khắc hình chữ thập.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Tôi nhìn thấy phía trước rõ ràng có đường, nhưng lại không nghĩ ra cách gì có thể kiểm chứng được.
“Dùng cách này.” Lão Yên lấy một cuộn dây từ trong ba lô ra: “Trường An, tôi dùng dây thừng buộc quanh người cậu, sau đó cậu đi ra ngoài, nếu tôi cảm nhận được gì bất thường sẽ lập tức kéo dây, khi ấy cậu cũng phải quay lại ngay, hiểu chưa?”
Tôi ngẫm một lúc, thấy cách này cũng không có gì không được nên liền gật đầu: “Mọi người phải quan sát tôi kỹ vào đấy.”
“Yên tâm, đảm bảo có thể kéo cậu trở về.” Lão Yên vỗ nhẹ lên vai tôi, sau đó buộc dây thừng quanh eo tôi.
Tôi kéo thử sợi dây thừng, sau khi thấy nó đã chắc chắn thì quay sang gật đầu với lão Yên một cái, tiếp theo đó, tôi nắm chặt con dao găm, chậm rãi bước lên phía trước.
Tôi vừa đi vừa quay đầu lại, lão Yên và những người khác vẫn đứng yên tại chỗ, không phát sinh ra chuyện gì kỳ lạ cả.
Tuy nhiên, một lát sau tôi lại cảm nhận được điều không ổn, bởi vì khi tôi quay đầu lại lần nữa, tuy rằng mấy người lão Yên vẫn còn đứng đó, nhưng góc độ không đúng.
Vậy mà dây thừng bên hông vẫn chẳng có động tĩnh gì, chứng tỏ lão Yên và những người khác vẫn cảm thấy bình thường, tôi đành phải căng da đầu mà đi tiếp.
Xào xạc…
Cơn gió thổi những chiếc lá xào xạc, nhưng khi âm thanh này lọt vào trong tai lại khiến tôi sợ hãi vô cùng, như thể cả thế giới này chỉ còn lại một mình thôi vậy.
Đi được chừng năm phút, sợi dây ở thắt lưng đột nhiên siết chặt, tôi vội quay trở lại đường cũ, nhưng tôi càng đi, sợi dây thừng bên hông càng siết chặt lại…
“Lão Yên?” Tôi gân cổ hét lên một câu thật to, âm thanh truyền đi khắp không gian, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy được tiếng vang vọng lại, nhưng lại không nghe thấy tiếng đáp lại của lão Yên và những người khác.
Tôi có chút luống cuống, đứng tại chỗ sau một lúc lâu không dám động đậy, mãi cho đến khi dây thừng bên hông lại siết chặt.
Sắc mặt tôi bỗng nhiên thay đổi, lần này lực siết cũng có quy luật hơn, bọn họ đang cảnh báo tôi có nguy hiểm sao?
Nhưng xung quanh vẫn là khu rừng bình thường, ngoại trừ không nhìn thấy mấy người lão Yên, còn lại chẳng có chỗ nào khác biệt cả.
Lúc sau, tôi đã nghĩ ra được một cách, tôi cũng sẽ kéo dây thừng để đáp lại lời cảnh báo của mọi người: Tôi đứng im, chỉ làm theo lực kéo của dây thừng.
Mặc kệ ở đây có bí ẩn gì, chỉ cần tôi đứng im bất động nó cũng không thể làm gì được tôi!
Mấy người lão Yên cũng đáp lại. Tôi vội nhắm chặt mắt, bị kín hai tai, cố gắng để hoàn cảnh xung quanh không ảnh hưởng đến mình, rồi lùi lại phía sau theo hướng kéo của dây thừng.
“Ôi! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.” Giọng nói của lão Yên đã gần trong gang tấc, lúc này tôi mới mở mắt ra.
Tôi lập tức thấy mọi người đang nhìn về cánh rừng phía trước với sắc mặt kỳ lạ, phải qua một lúc lâu, Nha Tử mới lên tiếng: “Thật không ngờ được, vậy mà chúng ta lại gặp phải Ngũ hành hoa thụ trận.”
Nghe thấy tên trận pháp này, tôi kinh ngạc tới nhảy dựng lên: “Đây không phải là thứ chỉ có trong tiểu thuyết thôi à?”
Trước đây tôi cũng từng đọc một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, kể về một ngôi làng bình thường đột nhiên phải trải qua một trận gió tanh mưa máu, trong đó có nhắc tới trận pháp này.
Nhớ tới trước đây đầu óc tôi trở nên mê mẩn, không ngờ được bản thân có thể gặp được loại trận pháp này, thật sự có cảm giác như rơi vào ảo mộng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận