Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 165: Đầu Lâu Tấn Công

Vốn tôi và lão Yên tới đây chỉ vì muốn điều tra một chút, nên cũng chỉ mang theo súng và những thứ vũ khí đơn giản thôi, nhưng cho dù có dùng đến súng cũng không thể giải quyết được toàn bộ chỗ đầu lâu ở đây, hơn nữa đám này vốn cũng là vật chết rồi…
Trong lòng càng ngày càng bực bội, tôi vừa tháo khẩu súng tiểu liên B56 trên lưng ra, chuẩn bị bắn thì lại nghe lão Yên hét lên: “Bịt tai lại đừng nghe gì cả, đây là chú thuật.”
Tôi nhanh chóng làm theo lời ông ấy, sau khi không còn nghe thấy tiếng lộc cộc lộc cộc nữa thì sự bực bội trong lòng tôi cũng giảm đi rất nhiều, nhưng làm thế này thì chúng tôi lại không thể trèo lên bờ được.
“Làm sao bây giờ?” Tôi hét lớn. Nước đen đang dần lan rộng, mấy chiếc đầu lâu cũng cách chúng tôi càng lúc càng gần. Tôi không biết nếu chúng tôi tiếp xúc với nước đen trong tình huống này thì sẽ xảy ra chuyện gì…
Răng rắc…
Lão Yên còn chưa trả lời lại, tôi đã nghe thấy một tiếng răng rắc, chỉ thấy một cái đầu lâu cách tôi tầm một mét đột nhiên cắn vào chiếc đầu lâu khác ở gần nó nhất, chiếc đầu lâu kia vỡ tan. Nhưng còn chưa đợi cho chiếc đầu lâu kia đắc ý, một chiếc đầu lâu khác ở bên cạnh đã cắn nó rồi!
Trong vùng nước đen hoàn toàn hỗn loạn, những chiếc đầu lâu này đang cắn nhau, như thể chúng có mối thâm thù đại hận với nhau vậy, tôi nhìn mà chỉ biết trợn tròn cả mắt.
“Thế này, thế này là thế nào?” Tôi nhìn về phía lão Yên, phát hiện ông ấy cũng đang lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Tiếp theo lão Yên lớn tiếng nói nên nghĩ cách ra ngoài trước đã, bởi vì khi những đầu lâu này đến gần, có thể chúng tôi sẽ trở thành đối tượng bị cắn.
Tôi nhăn mặt hỏi lại lão Yên, giờ cả hai tay đều đang bận, chúng tôi biết bò lên bờ kiểu gì đây? Điều quan trọng là, tôi không có thứ gì bên mình có thể dùng để bịt tai lại được.
“Chỉ có thể liều một phen thôi.” Lão Yên dường như đã đưa ra quyết định, đột nhiên ông ấy bỏ tay xuống, lôi từ trong túi ra một sợi dây thừng rồi trói hai người chúng tôi lại cùng nhau.
Trong quá trình này, gương mặt ông ấy dần trở nên vặn vẹo, hiển nhiên là lão Yên đã bị ảnh hưởng bởi chú thuật. May là động tác của ông ấy mau lệ, sau khi trói xong thì lại giơ tay lên che lỗ tai của mình, rồi hét lên với tôi: “Cậu trèo lên trước đi, hai người chúng ta đã bị trói lại với nhau, nếu cậu bị ảnh hưởng của chú thuật thì tôi còn có thể cứu cậu kịp thời.”
“Được!”
Tôi hít một hơi thật sâu, bỏ tay xuống và nhanh chóng trèo lên.
Âm thanh lộc cộc lộc cộc cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn khiến cho lông tơ cả người tôi dựng hết lên, tuy rằng khó chịu nhưng tôi vẫn cắn răng, cố hết sức phớt lờ những âm thanh này. Nhưng càng muốn phớt lờ, thì âm thanh lại càng lớn, như đang khoan vào trong đầu người ta vậy.
“A!”
Ngay khi tôi chuẩn bị leo lên bờ thành công, lão Yên đột nhiên hét lên một tiếng, Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nước đen đã lan tới chân ông ấy, mấy cái đầu lâu đang ghé sát và cắn lên đùi lão Yên, máu nhỏ xuống trên đầu lâu tạo thành hình ảnh rất chói mắt.
“Lão Yên!” Tôi hô một tiếng, tuy nhiên lão Yên lại lắc đầu với tôi, bảo tôi mau chạy đi, nếu không cả hai người chúng tôi sẽ cùng phải bỏ mạng lại nơi này.
Tôi có chút không đành lòng, ông ấy lại đột nhiên hét lên một câu: “Nhanh lên, cậu muốn nhìn ông đây chết à?”
Âm thanh trong đầu càng lúc càng chói hơn, như thể có âm thanh đang dụ dỗ tôi nhảy xuống, một tay tôi bám chặt vào tảng đá, tay khác rút con dao găm từ thắt lưng ra, tự đâm lên đùi của mình. Cơn đau kích thích đại não tỉnh táo lại một chút, tôi dùng cả hai tay hai chân để bò lên trên, động tác nhanh hơn tôi tưởng tượng.
Vừa trèo lên, âm thanh trong đầu tôi liền biến mất, chỉ còn lại âm thanh đầu lâu cắn vào chân lão Yên mà thôi.
Tôi cuống quýt nằm sát xuống bên bờ, hét với lão yên: “Nhanh trèo lên đây!”
Lão Yên thấy tôi đã an toàn, không nói lời nào đã túm lấy dây thừng mà trèo lên, Nhưng chân ông ấy đã bị thương, không thể dùng sức được. Mà mấy cái đầu lâu kia cứ cắn chặt mãi không chịu nhả ra, tiếng cắn rôm rốp khiến da đầu tôi tê dại.
“Lão Yên, cố chịu một chút!”
Tôi thấy ông ấy leo được vài bước thì tụt xuống, vết thương trên đùi cũng càng lúc càng nặng hơn, tôi đành phải túm chặt lấy dây thừng mà kéo lão Yên lên trên.
Lão Yên đã đau tới nỗi tái cả mặt, nhưng vẫn cố gắng chống chịu.
Vừa kéo được lão Yên lên, tôi liền giơ tay túm lấy một cái đầu lâu định kéo ra vứt đi, nhưng hàm răng của chiếc đầu lâu này như những gai ngược, cắm chặt vào da thịt của lão Yên, căn bản không thể kéo ra được.
“Mau cắt đi!” Lão Yên đau đến nhe răng trợn mắt.
Tôi nhìn ông ấy, quyết tâm, cuối cùng lấy dao găm ra cắt một miếng thịt trên chân ông ấy. Cắt được ba nhát, cắt đến mức gần như có thể nhìn thấy xương rồi tôi mới có thể rút được đầu lâu ra. Sau khi kéo được đầu lâu ra khỏi chân lão yên, tôi trực tiếp ném chúng trở lại dòng nước đen, cởi áo ra và băng bó qua loa cho lão Yên.
Trên mặt lão Yên đã chẳng còn chút huyết sắc, bình tĩnh một hồi mới run rẩy nói: “Không ngờ lại có loại vu thuật như vậy...”
“Loại vu thuật nào mà lại quái lạ như thế?” Tôi trầm khuôn mặt đánh giá khu đất trũng này. Sau khi chúng tôi ra khỏi đó, nơi này cũng dần dần trở lại bình thường, nhưng dáng vẻ của mấy bộ xương khô kia đã in sâu vào trong tâm trí tôi.
Lão Yên lắc lắc đầu: “Tôi cũng chẳng biết rõ lắm. Truyền thuyết kể rằng sở dĩ những người cản thi có thể hành nghề là vì họ dùng vu thuật để dẫn dắt thi thể. Vu thuật của họ có thể chia thành hai loại đen và trắng. Vu thuật trắng chỉ dùng để cản thi. Vu thuật đen thì đa dạng hơn, nhưng lại chẳng mấy người được tận mắt chứng khiến, đa phần loại này thường dùng để hại người. Cho nên… tôi nghi ngờ đây cũng là một loại vu thuật đen.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận