Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 116: Trên Đời Này Không Còn Lưu Trường An

Sau đó tôi thấy anh ta quay người đẹp như một con Diều Hâu, đao sắc bổ tới quái vật mặt người, thân thể bổ nhào tới Dư Thành Trạch đang leo ra ngoài, sau đó lập tức biến mất ở trong một mảnh ánh lửa nổ tung.
Cung điện giống hệt như lúc tôi vừa trông thấy nó, nhưng lần này nó đang chậm rãi lần nữa chìm xuống bên dưới cát vàng. Hơn nữa con đường nối thông kia đã bị lựu đạn phá hủy hoàn toàn, trong tiếng dây xích ầm ầm chầm chậm biến mất ở trước mặt chúng tôi.
Chờ sau khi cung điện hoàn toàn biến mất, tôi và lão Yên cứ thế té nằm thẳng cẳng trên cát, nhìn nhau, cất tiếng cười lớn sống sót sau tai nạn.
Thế nhưng sau khi cười xong, tôi bỗng nhớ tới Manh Hiệp và Rắn Độc tất cả đều bị mai táng chung với Dư Thành Trạch ở bên dưới, tâm trạng lại nặng nề.
Lão Yên vỗ lên bả vai tôi một cái: “Đây chính là chỗ tàn khốc, cậu phải học thích nghi đi.”
“Tất cả những thứ này đã thật sự kết thúc rồi sao?” Tôi khó chịu cả buổi mới lên tiếng.
Lão Yên vỗ lên gương cổ Song Ngư trong ngực tôi một cái, ánh mắt trĩu nặng nói: “Không, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi…”
Sau một hành trình dài, cuối cùng tôi và lão Yên cũng ra khỏi La Bố Bạc.
Tôi xoay người nhìn về phía sa mạc rộng lớn, trong lúc nhất thời, muôn vàn suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi không biết nên biết ơn vì mình còn sống sót, hay nên tiếc thương cho những người đồng đội đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong sa mạc nữa?
Có lẽ bởi vì trải qua nhiều, lão Yên không hề có cảm xúc giống như tôi, vừa ra khỏi sa mạc, ông ấy đã gọi điện thoại, nội dung cụ thể là gì thì tôi không biết, chỉ thấy sau khi cúp máy, ông ấy đã rủ tôi tới thủ đô cùng.
Nơi đó, chính là nơi bộ phận thần bí đặt trụ sở.
“Có thể đợi một chút được không? Tôi muốn quay lại quân doanh trước.”
Tôi nhìn về phía Ba Âm Quách Lăng rồi tự lẩm bẩm, Đội trưởng Trần và những người khác đã mất rồi, ít nhất tôi phải quay lại và đưa ra lời giải thích với cả đại đội.
Lão Yên lắc đầu: “Không cần, tôi đã cho người đi xử lý rồi, binh lính ở đó rất nhanh sẽ giải tán, phân bố đến khắp nơi trong nước. Sẽ không ai nhớ đến Lưu Trường An cậu, huống chi là nhớ tới lão Trần và những người khác.”
Tôi choáng váng trước những gì ông ấy nói, hỏi xem có phải tất cả những người đã mất đều sẽ được xử lý như thế không?
“Đúng vậy.”
Lão Yên gật đầu một cách vô cảm.
Tôi im lặng hồi lâu rồi nói với ông ấy, cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn về thăm quân doanh một lần.
Lão Yên nói được, nhưng phải chờ đến ngày mai.
Tạm thời tôi cũng không vội, hơn nữa với tình trạng hiện nay của tôi và lão Yên, đúng là cũng cần nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại.
Chúng tôi tìm một chỗ nghỉ ngơi cách liên đội của tôi không xa, tắm rửa sảng khoái một cái, ngủ một giấc thật ngon trước khi xuất phát tới Ba Âm Quách Lăng.
Nhưng khi đến nơi, tôi không đi vào, bởi vì những người ở trong liên đội đã hoàn toàn khác, từ cảnh vệ gác cổng liên đội, tới những tiểu đội ra ngoài huấn luyện tôi đều không quen biết.
Bây giờ vẫn chưa đến lúc tân binh nhập ngũ…
Tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn các chiến sĩ trong liên đội đi ra đi vào, thậm chí còn thấy đại đội trưởng mới đang đọc “Ba kỷ luật, tám chú ý” bằng loa lớn, như thể mọi chuyện trước đây chỉ là do tôi tưởng tượng.
Ba kỷ luật là: Một là tất cả hành động nghe chỉ huy; Hai là không lấy một cái kim sợi chỉ của quần chúng; Ba là tất cả tài sản tịch thu phải trả lại tập thể.
Tám chú ý là: Một là nói chuyện hài hoà; Hai là mua bán công bằng; Ba là có mượn thì có trả; Bốn là bồi thường những gì đã làm hỏng; Năm là không đánh người hoặc chửi người; Sáu là không phá hoại ruộng vườn; Bảy là không được quấy rối phụ nữ; Tám là không ngược đãi tù nhân.
Nếu không phải tôi còn sống, nếu không phải bên người tôi còn mang theo tro cốt của đội trưởng Trần, sự tồn tại của họ sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi thế giới này.
Lão Yên nhìn thấy vẻ sững sờ của tôi, bèn vỗ vai tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, không biết nên thể hiện biểu cảm gì, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: “Đi thôi!”
Lão Yên hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, chúng tôi vừa rời khỏi Ba Âm Quách Lăng, đã có một chiếc ô tô tới đón chúng tôi, tài xế hình như là một người bình thường, bởi vì anh ta không quen biết với lão Yên, chỉ là có người bảo anh ta tới đón chúng tôi mà thôi.
“Trường An, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Cậu thực sự muốn tới Yến Kinh với tôi sao?”
Lên xe, sau khi bảo đảm tài xế không thể nghe thấy chúng tôi nói gì, lão Yên mới nghiêm túc hỏi tôi một câu.
Tôi gật gật đầu, không nói gì.
Lão Yên vươn tay ra về phía tôi, tôi nghi hoặc hỏi ông ấy muốn làm gì.
“Cậu lấy thẻ binh lính ra đây, à còn chứng minh thư nữa.” Ông ấy ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Tuy rằng tôi không biết ông ấy muốn làm gì, nhưng vẫn lấy hai thứ ấy ra khỏi túi.
Lão Yên nhận thẻ binh lính và chứng minh thư của tôi, rồi móc bật lửa từ trong túi ra. Trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại, ông ấy đã trực tiếp đốt cháy chúng.
“Ông làm gì vậy!” Tôi sốt ruột, định vươn tay ra giật đồ lại, đó chính là thứ chứng minh danh tính của tôi, sau này tôi còn phải dựa và hai thứ này để kiếm sống đấy.
Lão Yên tránh thoát khỏi tay tôi, hai tờ giấy chứng minh đã chậm rãi biến thành tro tàn trong tay ông ấy. Sau đó, ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía tôi, gằn từng chữ: “Từ nay về sau, trên đời không còn người nào tên Lưu Trường An nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận