Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 617

Sau khi an ủi Nha Tử xong, tôi dựa vào tường, không biết phải làm gì. Thật lòng mà nói, đầu óc tôi giờ đây như một mớ hỗn loạn vậy, luôn cảm thấy mọi chuyện trên đường đi đều rất rõ ràng, nhưng đồng thời cũng có cảm giác như một cuộn chỉ bị rối, chuyện gì cũng không được rõ ràng.
Tôi hiểu, đây là do trong chuyện này liên quan đến quá nhiều người và sự việc, nên trong nhất thời mới không có cách nào sắp xếp rõ được.
“Nha Tử, anh có biết kế hoạch của lão Yên không?" Tôi thấy mới có mười phút trôi qua, lại sợ cứ yên lặng chờ đợi như vậy sẽ dễ sinh ra sợ hãi, nên mới tùy tiện đưa ra một chủ đề để nói.
Ai ngờ vừa hỏi xong thì vẻ mặt của Nha Tử đã thay đổi. Tôi thấy lạ nên hỏi anh ta sao vậy, nhưng anh ta chỉ lắc đầu nói không rõ lắm. Lần hành động này không ai biết được toàn bộ kế hoạch của lão Yên.
“Rốt cuộc ông ấy muốn làm cái quái gì vậy?” Tôi giơ tay nhìn đồng hồ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cách bóng tối lại càng ngày càng gần, cho đến khi bao trùm lấy toàn bộ cơ thể chúng tôi.
Tôi chợt nhớ đến biểu cảm khó coi của cô Tứ khi đứng trước bức tường duyên Phật, nên liền hỏi xem liệu Nha Tử có biết bức tường duyên Phật là gì không?
“Biết chứ." Nha Tử gật đầu, điều này hơi bất ngờ. Tôi chỉ hỏi chơi thôi, không ngờ anh ta lại biết, dù sao mọi thứ trong phù đồ chín tầng này đều không có trong tư liệu lịch sử, thậm chí cả dã sử cũng rất khó tìm thấy thông tin.
Nha Tử cười ha hả nói: "Nếu những gì tôi biết các cậu cũng có thể tra ra thì sao còn tự xưng là 'bách khoa toàn thư' được chứ?"
Qua lời giới thiệu của Nha Tử, tôi mới hiểu ý nghĩa thật sự của bức tường duyên Phật là như thế nào, những người có duyên với Phật có thể sinh ra cảm ứng với nó và phát ra ánh sáng.
Người như vậy có thể nói là người có duyên với Phật môn. Gặp được người như vậy, người của Phật môn không thể ngăn cản.
Đây cũng là lý do tại sao vừa rồi nhóm khổ hạnh tăng lại để chúng tôi đi qua. Lúc trước Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng là người như vậy, nghe nói ngài đã từng khiến toàn bộ bức tường duyên Phật tỏa ra ánh sáng.
“Này … không phải giống hệt với tình huống vừa rồi của cô Tứ sao?" Tôi ấp úng nói.
Nha Tử cũng lắc đầu đầy khó hiểu: “Tôi cũng rất ngạc nhiên. Theo tôi biết thì bất cứ ai có thể khiến bức tường duyên Phật sinh ra một tia ánh sáng đều được coi là người có duyên với Phật Tổ, có thể khiến cả bức tường phát sáng..."
Anh ta không nói tôi cũng hiểu, có thể khiến cả bức tường phát sáng e là chỉ có mỗi Bồ Tát, nhưng giữa cô Tứ và Bồ Tát thì có quan hệ gì chứ?
Tôi nhớ đến vị hòa thượng dẫn đầu kia đã nhắc đến thân phận của cô Tứ hai lần, nên liền hỏi xem liệu Nha Tử có biết gì không.
Nha Tử lắc đầu: "Cô Tứ rất thần bí, ngay cả lão Yên cũng không biết lai lịch của ngài ấy."
Hai chúng tôi đang nói chuyện để giết thời gian, nhìn có vẻ như không để tâm đến việc Côn Bố rời đi, nhưng khi nửa giờ trôi qua, cả hai chúng tôi đều ngừng nói chuyện và nhìn chằm chằm vào lỗ chó kia, hy vọng một giây sau sẽ nhìn thấy bóng dáng Côn Bố trèo lên.
"Trường An..." Sau khi đợi được một phút, Nha Tử có chút bất an gọi tôi.
Tôi lắc đầu, nói thời gian không thể chính xác vậy đâu, đợi thêm chút đi.
Qua thêm năm phút nữa, mặc dù tôi đang cố gắng an ủi Nha Tử, nhưng trong lòng tôi vẫn biết - Côn Bố đã xảy ra chuyện!
Tôi ngẩn người ở đó im lặng hồi lâu, nhưng trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng.
701 cộng thêm cô Tứ thì có tổng cộng sáu người đến đây.
Cô Tứ và lão Yên đồng thời biến mất, bọn họ đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của bộ phận chúng tôi, cô Thu trên người có vết thương, trước mắt là người yếu nhất đã biến mất không thấy dấu vết.
Côn Bố đi theo con mắt kia cũng chưa trở lại, sống chết không rõ, giờ chỉ còn lại tôi và Nha Tử thực lực không cao cũng không thấp.
Mục tiêu của lão Hàm đã đạt được, mặc kệ ông ta động tay động chân nhiều hay ít thì giờ chắc cũng đang cười trộm nhỉ?
Sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt của Nha Tử, sau đó tôi phát hiện anh ta đang đưa tay muốn tháo kính râm xuống, tôi giữ chặt lấy anh ta: "Không đến mức đấy đâu."
“Không đến?" Nha Tử lạnh lùng nói: “Cậu nhìn tình huống bây giờ xem, chỉ còn lại hai người chúng ta, cậu còn đang bị thương. Nếu tôi không dùng hết toàn lực, Trường An, cậu cho rằng chỉ với hai người chúng ta thì có thể sống sót ra khỏi tầng thứ tư không?”
“Có thể!" Tôi nói một cách đầy chắc chắn.
Nha Tử nhìn tôi, đôi mắt bị kính râm che khuất không ngừng biến đổi, một lúc lâu sau mới hạ tay xuống: “Có phải mấy người đều sợ một ngày nào đó tôi sẽ mất hết tính người không?”
“Tôi…” Tôi vừa định mở miệng thì Nha Tử đã nghiến răng nói: “Tôi biết, mấy người sợ tôi sẽ trở thành một con quỷ chuyên giết người, sợ tôi sẽ mất đi bản chất thật của mình, nhưng mà Trường An à, cậu cũng phải nghĩ lại xem, hoàn cảnh áp đảo con người. Chúng ta có thể làm gì khác trong tình huống này đây chứ?”
Tôi vỗ vai anh ta: “Nha Tử, tin tôi.”
Nha Tử rũ vai: "Tôi tin cậu một lần, nhưng nếu gặp phải lúc tôi cảm thấy cần phải liều mạng thì đừng có cản tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận