Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 103: Đạp Trúng Bẫy

Tất nhiên là tôi cũng chẳng khá hơn anh ta là bao, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn trước, chỉ cảm thấy lối đi ở phía trước này có điều gì đó không bình thường.
Nhưng sau khi đi được khoảng mười mét thì mọi thứ vẫn rất bình thường, chúng tôi cũng nhìn thấy một cánh cổng ngọc xanh rộng khoảng ba mét cách chúng tôi năm sáu mét.
Két…
Tôi không yên tâm, nói chung càng đến gần cửa của mộ địa thì cơ quan càng nhiều. Tôi há to miệng vừa định nói bọn họ cẩn thận cơ quan thì đã nghe thấy một tiếng “cạch”, toàn bộ sống lưng của Rắn Độc đang đi bên cạnh tôi cũng trở nên căng cứng, rõ ràng anh ta đã giẫm phải thứ gì đó.
Tâm tình của mọi người cũng bị nhấc lên theo, đồng thời đứng yên tại chỗ không dám thở mạnh.
Nhưng chờ hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đợi đã, Rắn Độc, anh tạm thời đừng cử động nữa!" Tôi thử tiến lên phía trước một bước, nhưng sau khi thấy vẫn không có động tĩnh gì thì mới quay sang nói với Rắn Độc ở bên cạnh.
Thấy anh ta gật đầu, tôi lấy từ trong ba lô ra một sợi dây thừng rồi buộc vào eo của anh ta, sau đó ra hiệu cho lão Yên đi tới trước mặt tôi.
“Chúng tôi sẽ tới đó trước, sau đó sẽ kéo anh lại, còn anh phải nhanh chóng chạy tới, hiểu rồi chứ?” Tuy hiện tại không có động tĩnh gì, nhưng không ai có thể đảm bảo được một khi Rắn Độc cử động, cơ quan mà anh ta dẫm lên sẽ có thay đổi gì.
Rắn Độc ừ một tiếng rồi đưa ba lô cho tôi, trên tay cầm một con dao găm và bảo chúng tôi đi nhanh lên.
Manh Hiệp và lão Yên đã đi đến cuối lối đi, mà tôi cầm sợi dây cũng không dám chậm trễ, sau khi nhanh chóng tụ họp với đám người lão Yên thì ra hiệu với Rắn Độc.
Tôi quấn sợi dây hai vòng quanh eo của mình rồi ngồi xuống, sau đó lão Yên nắm lấy sợi dây ở trước mặt tôi, sau khi siết chặt lại thì hét với Rắn Độc: “Tôi đếm đến ba!”
Rắn Độc gật nhẹ đầu, đồng thời làm tốt tư thế chạy.
"Một, hai, ba!"
Cánh tay của lão Yên khẽ động, Rắn Độc cũng theo lực đạo của ông ấy mà chạy, cũng ngay tại lúc này hai bức tường thế mà lại bắt đầu nhanh chóng khép lại với nhau!
Mặc dù tốc độ của Rắn Độc rất nhanh nhưng tốc độ khép lại của bức tường còn nhanh hơn, cho đến khi nó chỉ rộng bằng hai người.
Tôi giật mình, vội vàng bò lên khỏi mặt đất, thậm chí phớt lờ sự phối hợp của đám người lão Yên trực tiếp kéo mạnh Rắn Độc một cái, sau đó dùng sức kéo anh ta về phía chúng tôi.
"Trường An, thằng nhóc cậu đang làm gì vậy?" Rắn Độc bị kéo đau phải gầm lên một tiếng.
Tôi cũng không kịp giải thích với anh ta, dù sao trong quá trình bỏ chạy anh ta cũng không có chú ý tới lối đi, cho nên lúc này tôi cũng không thể tranh cãi với đối phương được, tôi gọi lão Yên một tiếng, ngay tại khoảnh khắc vách tường “ầm” một tiếng khép lại thì hai người đã dùng hết khí lực kéo Rắn Độc ra ngoài.
Hai bên vách tường khép lại rất chặt, chỉ chừa lại khoảng cách giữa chúng tôi và cánh cổng ngọc xanh khoảng nửa mét.
Rắn Độc cởi sợi dây ở trên người ra, vừa định lý luận với tôi thì đã bị lão Yên kéo lại, đồng thời để anh ta xem tình huống ở phía sau lưng mình.
Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này thì bản thân đã bị dọa cho sợ hãi, dưới chân mềm nhũn rồi ngồi phịch xuống đất: "Cái này, cơ quan này cũng quá tàn nhẫn rồi."
"Nếu không nhờ có Trường An cẩn thận chú ý thì bây giờ chúng ta đã trở thành thịt muối rồi.” Trong lòng của lão Yên cũng hiện lên một tia sợ hãi.
Rắn Độc gật nhẹ đầu, sau đó đứng dậy vỗ vào bả vai tôi một cái: “Nhờ có thằng nhóc cậu.”
Tôi lau mồ hôi trên trán: “Tôi không biết sẽ có cơ quan như vậy, tôi còn tưởng cùng lắm cũng giống như ngọn giáo xuất hiện ở cạnh cửa mà thôi."
“Cũng may cuối cùng không có nguy hiểm gì.” Lão Yên vỗ nhẹ vào bả vai của tôi.
"Được rồi, mọi người tới nhìn cánh cửa này một chút đi." Manh Hiệp vẫn luôn giữ im lặng lại đột nhiên nói một câu.
Lúc này chúng tôi mới định thần lại và quay người nhìn về phía cánh cửa khổng lồ, cánh cửa lớn này được tạc từ một khối đá ngọc xanh nguyên khối.
Lão Yên cẩn thận chạm vào cửa, sau đó cảm thán nói ông ấy chưa từng nghĩ tới, tại một quốc gia nhỏ ở Tây Vực hàng ngàn năm trước sẽ xuất hiện một cái cổng ngọc lớn như vậy, nếu điều này được công bố thì e rằng sẽ gây ra oanh động rất lớn trong giới lịch sử.
Phản ứng của tôi khi nhìn thấy cổng ngọc không giống với ông ấy, thay vào đó là tim đập thình thịch nói, "Ông nói xem phía sau cái thứ này sẽ là mộ của ai?"
Từ Ảnh Cung đến quy cách của lối vào mộ, cho đến cơ quan đáng sợ kia, nếu phía sau cái thứ này không phải là một ngôi mộ thì sẽ không có ai tin.
Lão Yên liếc mắt nhìn tôi, không nói gì, nhưng vẫn có thể nhìn thấy câu trả lời mình mong muốn ở trong đôi mắt của đối phương. Phía sau cái thứ này chỉ có thể là lăng mộ của Nữ Vương Trường Dạ.
Cho dù là quy cách hay cổng ngọc gần như vô giá vào thời điểm đó cũng đủ để chứng minh người được chôn ở đây là đấng chí cao vô thượng.
"Có thể mở ra không?" Rắn Độc cũng có hứng thú, có lẽ là do những thứ quỷ dị ở trên đường đi đã dọa anh ta sợ đến tê dại, cho nên lúc này sự hưng phấn đã chiếm nhiều hơn.
Lão Yên nhìn về phía cánh cổng ngọc xanh: "Hẳn là có thể, dù sao lúc đó công nghệ cũng có hạn, cho dù có cơ quan cũng sẽ không quá phức tạp. Manh Hiệp, cậu nhìn từ bên trái, Trường An, cậu ở phía sau theo dõi chúng tôi, nhỡ có động tĩnh gì thì nhớ nhắc nhở chúng tôi.”
“Được!” Tôi đáp lại, sau đó thấy lão Yên đi về phía bên phải, duỗi hai ngón tay ra ấn từng chút một vào chỗ liên kết giữa cánh cửa ngọc xanh và bức tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận