Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 703

Trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng lên, nói như vậy là Nha Tử thành công rồi sao?
Nhưng ý tưởng này của tôi còn chưa kịp tan đi thì từ trong đám người đã phát ra tiếng khóc thét, chỉ thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi “bịch” một tiếng quỳ xuống, sau đó gào khóc mà nói: “Đứa con số khổ của tôi, anh, các anh tìm tiếp cho tôi, hai đứa nhỏ đều ở trong nước mà, tại sao, tại sao lại không thấy nữa rồi? ".
Điều này... Dường như không đúng lắm?
Tôi nhìn về phía lão Yên, lão Yên cũng ngây ngẩn cả người, người phụ nữ đằng kia vừa khóc sướt mướt vừa nói ra rất nhiều lời, mà tôi vừa nghe cái này xong đã lập tức biết ý định tốt của bản thân dẫn đến điều xấu rồi.
"Khóc cái gì! Long Vương thích hai đứa nhỏ. Đây, đây nhất định là đang hưởng phúc rồi!" Một người phụ nữ mập mạp thở không ra hơi rống lên một câu, mà điều này đã lập tức khiến cho người phụ nữ kia càng chống trả quyết liệt hơn.
Cuối cùng vẫn phải nhờ ông lão đánh chiêng đột nhiên hét lên: "Ồn ào cái gì vậy! Thuyền đánh cá vừa mới xuất phát, nếu chẳng may làm cho Long Vương nổi giận, đám đàn ông của các cô đều không trở về được..."
Câu nói này cực kỳ có lực áp chế, khiến cho đám đông đang bạo động trở nên yên tĩnh đi rất nhiều, chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ và tiếng xì xào bàn tán của một số phụ nữ kề tai nói nhỏ.
Lão Yên quay lại trừng mắt nhìn tôi, sau đó thấp giọng mắng xem chuyện tốt của cậu đi!
Tôi cũng có chút không phục nói: “Với tư thế đó, ai biết bọn họ chỉ đang làm một cái lưu trình đâu?”
Mà đứa trẻ còn nhỏ như vậy, ai biết bọn nhỏ thế mà biết bơi chứ?
Trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, mặc dù tôi biết đứa trẻ chắc chắn không có việc gì, nhưng nếu lúc này tôi chạy lên rồi nói một câu như vậy, nói không chừng những thôn dân này có thể sẽ ăn tươi nuốt sống chúng tôi mất.
"Làm sao bây giờ?" Tôi lo lắng hỏi.
Lão Yên cười lạnh một tiếng rồi nói: " Hiện tại mới biết nhớ tới tôi, vừa rồi lúc nghĩ kế cho Nha Tử, sao không thấy các cậu tới thương lượng với tôi vậy.”
Tôi cúi đầu nhận lỗi, dù sao chuyện này đúng là do tôi thiếu suy xét, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là nên kết thúc như thế nào đây?
Mắt thấy ngư dân ở phía bên kia lại phái thêm một nhóm người ra biển tìm kiếm đám nhỏ, khiến tôi càng lo lắng hơn.
Lão Yên đột nhiên giữ chặt tôi lại rồi nhỏ giọng nói: "Đừng nóng vội, Nha Tử nhất định cũng nhìn thấy tình hình ở phía bên này, cho nên trước mắt cứ chờ thêm chút đã.”
Khi những người đó đang chập trùng lên xuống ở trong biển, ánh mắt của tôi cũng chập trùng lên xuống theo đám người bọn họ, năm phút đồng hồ. ... mười phút đồng hồ, thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng tin tức mà bọn họ truyền về đều là không tìm thấy…
"Lão Yên, Nha Tử ..." Ngay khi tôi vừa quay đầu nhìn về phía lão Yên thì con ngươi đã lập tức trừng lớn, sau đó trực tiếp đẩy ông ấy ra rồi dùng tay không bổ về phía con dao sắc bén đang đâm tới.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên, trên con dao sắc lóe lên tia lửa, khiến tôi chỉ cảm thấy lúc đó dường như mình đã nhìn thấy Diêm Vương đang vẫy gọi.
Lão Yên nhanh chóng quay người rồi rút dao găm ra nghênh tiếp, khiến cho đường dao kia lập tức bị chặn lại, trong khi Côn Bố ở phía bên kia đã thả ra năm, sáu con cổ trùng chặn lại đường rút lui của người này.
Người này mặc một bộ đồ vải thô, toàn thân được bao bọc kín mít, chỉ để lại một đôi mắt ở bên ngoài, trong đôi mắt đục ngầu không có chút cảm xúc nào, mặc dù bản thân đã bị chúng tôi vây quanh nhưng gã lại không hề có chút hoảng hốt nào.
“Mẹ nó người nào nổ súng vậy?” Lão Yên chỉ liếc nhìn người như cá trong chậu này một cái, sau đó hét toáng lên.
Những ngư dân phía sau cũng trở nên rối loạn, chỉ thấy bọn họ lộ ra sự hoảng hốt sợ hãi mà nhìn về phía chúng tôi, thậm chí có người còn chạy về phía chúng tôi, nhìn dáng vẻ này hẳn là muốn xem tiếng động vừa rồi là gì.
Trịnh Tam lao tới phía trước, sắc mặt của ông ta đen như đáy nồi, sau đó phẫn nộ chất vấn chúng tôi tại sao lại quấy rầy lễ hội Long Vương của bọn họ?
Còn nhóm ngư dân cũng chuyển từ sợ hãi trước tiếng súng thành bối rối vì lễ hội Long Vương bị phá hủy, thậm chí có người còn khua chiêng gõ trống, hi vọng có thể gọi thuyền đánh cá trở về, nhưng thuyền đánh cá đã ra biển từ lâu, ngay cả cái bóng còn không thấy, cho nên đương nhiên là không thể trở về địa điểm xuất phát được.
"Đều câm miệng hết! Ông đây hỏi lại vừa rồi con mẹ nó là ai nổ súng?" Sắc mặt của lão Yên còn âm trầm hơn cả Trịnh Tam, trông như muốn ăn thịt người ta vậy.
Tôi hiểu cảm xúc này của ông ấy, bởi vì nếu chẳng may góc độ của viên đạn bắn lên lưỡi đao vừa rồi có chút sai lệch thôi thì lúc này tôi đã chết luôn rồi.
Cho nên điều này hoàn toàn không phải là để cứu người, mà là muốn thừa cơ giết người.
Tôi quét mắt nhìn một vòng mà trong lòng trầm xuống. Nha Tử không có ở đây, Côn Bố không cầm súng, lão Hạ và giáo sư Hứa thì không cần phải nói, huống chi vừa rồi bọn họ đều đang đứng bên cạnh tôi, cho nên việc bọn họ có nổ súng hay không thì quá rõ ràng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận