Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 629

Đương nhiên, nếu như cửa vào chậm chạp không xuất hiện, có lẽ Lão Hàm cũng không quan tâm đến việc giết người diệt khẩu trước.
"Bọn họ đúng là một đám đạo tặc liều mạng..."
Lão Yên thở dài:
"Năm đó tôi cũng giống như ông ta, cho nên mới bị thầy dứt khoát đưa vào 701."
Nói đến đây Lão Yên lại trừng mắt nhìn về phía Lưu Hàn Thu: "Đáng tiếc là có một số đồng chí vặn vẹo thích vùi dập hại chết thầy."
Lưu Hàn Thu không có trả lời ông ấy, chỉ hỏi ông ấy phải làm sao, dù sao không gian ở chỗ này cũng không lớn, nếu thật sự dùng đến hỏa lực thì đúng là không có chỗ nào để trốn.
Lão Yên lắc đầu: “Hiện tại đã là tử cục, mà chúng ta lại không thể quay về tầng năm, cũng không thể tiến vào tầng bảy, cho nên chỉ có thể liều theo. Nhưng điểm mấu chốt là khi nào liều và liều như thế nào?”
"Ông có ý tưởng rồi sao?" Lưu Hàn Thu nhíu mày.
“Hợp tác.” Lão Yên gõ gõ đầu thuốc xuống đất.
“Thủ đoạn trộm mộ của Lão Hàm tuy cao siêu, nhưng nếu so với những người khác thì độ kém của ông ta lại không chỉ thấp có một chút, cho nên muốn thành công tìm được Kim Địa Tạng thì chúng ta nhất định phải hợp tác với bọn họ."
Vẻ mặt của Nha Tử lập tức thay đổi: "Vậy không phải là chúng ta đang cấu kết làm việc xấu với phần tử trộm cướp bảo vật của quốc gia sao?"
"Cậu thì biết cái gì?"
Lão Yên thổi ra một ngụm khói, sau đó nhe răng cười nói: "Điều chúng ta cần làm là tận lực bảo toàn thực lực trước khi tìm được Kim Địa Tạng và không có hy sinh không cần thiết, hơn nữa… Muốn có chút lợi thì cũng cần có người làm giùm chúng ta."
Ông ấy và Lão Hàm đang tính kế lẫn nhau... Trong lòng tôi nghĩ, Lão Yên quả nhiên là Lão Yên, ông ấy làm việc không có quy củ, chỉ cần đạt được mục đích thì cho dù có phải dùng thủ đoạn âm độc cũng không hề ngần ngại chút nào, mà tôi ở phương diện này thì lại thiếu sót rất nhiều.
Những người khác đều hiểu được ý của ông ấy, mặc dù trong lòng của mọi người đều cảm thấy có chút không thích ứng được, nhưng cũng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện.
Lão Yên hỏi ý kiến của cô Tứ, chỉ thấy cô Tứ không nói gì mà khẽ gật đầu.
Sau khi đạt được sự đồng ý của mọi người, Lão Yên mỉm cười rồi lên tiếng chào hỏi Lão Hàm.
Lão Hàm cảnh giác nói: "Sao thế, tính kế ở trước mặt tôi như vậy, chẳng lẽ hiện tại là muốn thuyết phục mình nhảy vào hố lửa sao?"
"Lão Hàm, mọi chuyện đã đến nước này rồi còn không bằng nói cho rõ luôn đi. Tôi và ông đều muốn thân xác của Kim Địa Tạng, nhưng ông không thể phủ nhận rằng chỉ dựa vào bản lĩnh của từng người chúng ta thì đều rất khó hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên không bằng chúng ta hợp tác cùng nhau đi.” Lão Yên xoa xoa tay, sau đó giẫm diệt mẩu thuốc đã hút xong.
Lão Hàm cười lạnh nói: "Hợp tác? Sao thế, không phải vừa rồi ông còn mắng tôi là chó bán nước sao?"
"Hợp tác là hợp tác, bán nước là bán nước. Sự hợp tác của chúng ta chỉ kéo dài cho đến một khắc Kim Địa Tạng xuất hiện, sau đó cuối cùng là ai có thể có được thì dựa vào bản lĩnh của chính mình đi, thế nào?" Lão Yên không quan tâm đến lời mỉa mai của đối phương, chỉ thản nhiên nói.
Lão Hàm cũng không ngốc, cho nên lập tức đoán được ý đồ của Lão Yên: “Ông ngược lại là càng ngày càng xảo quyệt.”
Lão Yên cũng không thèm để ý, chỉ dang tay ra: “Thế nào, nói một câu thẳng thắn đi."
“Được, nếu đã như vậy rồi thì có phải là nên tổng hợp những thông tin mà từng người chúng ta biết đến một chút không?" Lão Hàm cũng không dây dưa dài dòng, mà ai cũng biết hiện tại đang là thời khắc đặc biệt, nếu lại trì hoãn thêm một lát nữa thì không ai biết sẽ xảy ra khủng hoảng gì.
Lão Yên kể lại ngắn gọn những gì chúng tôi đã gặp phải ở trên đường đi, lời nói của ông ấy rất có tiêu chuẩn, nửa thật nửa giả, nhưng lại không thể tìm thấy bất kỳ lỗ hổng logic nào.
Lão Hàm đương nhiên không tin, Lão Yên nói xong liền cười hì một tiếng, nói là cáo già dù sao cũng là cáo già.
"Đến lượt các người nói rồi đó, địa đồ đang ở chỗ của mấy người đúng chứ?" Lão Yên tránh nặng tìm nhẹ hỏi.
Lão Hàm ừ một tiếng, nói là sau khi người Anh lấy được cuộn da dê thì ủy thác cho bọn họ hành động, ông ta vừa thấy phần thưởng rất hào phóng, đủ để cuộc sống sau này của vợ con trong bang Thiểm Tây không lo ăn uống thì đồng ý, chỉ là ông ta không bao giờ nghĩ tới 701 sẽ phản ứng nhanh như vậy, ông ta mới vừa tiến vào núi Cửu Hoa thì chúng tôi cũng đã tới rồi.
Về phần những gì xảy ra trên đường thì Lão Hàm chỉ đề cập ngắn gọn, nói là ông ta chỉ dựa vào cuộn da dê để phán đoán lộ trình, cho nên ngược lại là không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Lời này của ông ta càng giả hơn, nhưng dù sao cũng là đang lừa gạt lẫn nhau, xem như là lừa gạt cho qua vậy.
“Người mật báo cho các ông có phải là Diêm La Vương không?”
Người chen vào nói là cô Tứ, anh ấy nhìn chằm chằm vào Lão Hàm, bộ dạng đó như thể nếu Lão Hàm dám nói láo thì anh ấy sẽ lập tức vặn gãy cổ của đối phương.
"Cậu..." Vẻ mặt của Lão Hàm có chút không tốt, lúc này tôi mới hiểu được dù cho cô Tứ vẫn luôn ở đây, nhưng Lão Hàm lại xem nhẹ sự tồn tại của anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận