Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 682

Ha ha ... Tôi thực sự mất trí rồi.
Tôi bực bội bơi trở về, vừa ngoi đầu lên khỏi mặt nước đã nghe thấy tiếng ồn ào, xen lẫn trong đó là tiếng kêu đầy lo lắng của đám lão Yên.
Tôi sửng sốt, cảm thấy hành động của mình đúng là quá bồng bột, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
“Lên rồi lên rồi!" Không biết là ai kích động hét lên, sau đó có rất nhiều người lao xuống nước, nhanh nhất chính là Tiểu Ngũ đi theo tôi.
Anh ta vớt tôi lên khỏi mặt nước với vẻ mặt có chút kỳ quái. Tiếp đó, lão Yên nắm lấy cổ áo tôi rồi đấm mạnh vào mặt tôi, tôi lại ngã xuống nước lần nữa.
"Lão Yên?" Tôi lau khóe miệng, ông ấy ra tay tàn nhẫn đến mức miệng tôi đầy mùi máu.
Sắc mặt lão Yên âm trầm kéo tôi về làng, dọc đường có những ngư dân xem trò vui, bọn họ đều nhìn tôi với vẻ khó hiểu hoặc phấn khích.
Tôi bị ông ấy đánh cho ngây ngốc, mãi đến khi bị ném vào phòng chính tôi mới tỉnh táo lại.
"Lão Yên, ông phát điên cái gì vậy?" Tôi bò dậy khỏi mặt đất rồi gân cổ quát.
Tôi vẫn chưa thoát khỏi hồi ức về cương thi nước mà ông ấy đã làm vậy với tôi, điều này khiến tôi thực sự không thể hiểu được.
Lão Yên hừ một tiếng: "Tôi vốn tưởng cậu rất thông minh, nhưng không ngờ cậu lại làm việc không màng đến hậu quả như vậy. Sao nào, nhảy xuống biển vui không?"
“Nhảy xuống biển gì chứ?” Tôi khó hiểu.
Bên ngoài nhà bị một đám ngư dân vây quanh, khi nghe tôi hỏi vậy đã lập tức mồm năm miệng mười bàn tán. Tôi nghe đến mức nhức hết cả đầu, nhưng quan trọng là không hiểu được chữ nào cả.
Lão Yên cười lạnh: "Sao, nếu cậu không hài lòng với nhiệm vụ lần này thì cũng đâu cần phải tự sát chứ?"
“Tự sát?” Tôi hoàn toàn ngốc rồi.
Lúc này Tiểu Ngũ đứng xem kịch nãy giờ bước ra từ trong đám người, khó khăn nói: "Đúng, đúng vậy, cậu đột nhiên lặn xuống nước. Tôi còn nghĩ, còn nghĩ cậu muốn tự sát."
Tôi cạn lời, đang định giải thích thì lại thay đổi ý định, sau đó im lặng chịu đựng cơn giận của lão Yên.
“Cậu nói cậu xem, nhiệm vụ lần này chỉ là chịu khổ chút thôi, nhưng cũng không kéo dài quá một tháng. Cậu tự sát để làm gì? Không phải chỉ để cậu với người yêu xa nhau một tháng thôi sao? Người trẻ tuổi sao lại ngày càng không được việc chút nào vậy?" Lão Yên dạy dỗ đến mức nước miếng bay tứ tung, tôi lại nhịn cười vô cùng vất vả.
Vừa rồi tôi chợt hiểu ra, Tiểu Ngũ hiểu lầm tôi tự sát thì còn có thể, nhưng lão Yên đâu phải không biết, vậy tại sao ông ấy lại có phản ứng lớn như vậy. Quả nhiên, nghe những lời mắng chửi ngày càng không đáng tin của ông ấy, tôi cúi đầu giả vờ chán nản.
La mắng hơn mười phút lão Yên cũng chịu dừng lại lấy hơi, sau đó thô lỗ quát đám người đang đứng xem kịch bên ngoài: “Mấy người nhìn gì? Nhìn gì mà nhìn? Chưa từng thấy người trẻ tuổi nào đòi sống đòi chết như vậy à? Mau biến đi!”
Có lẽ là do khí thế của lão Yên thực sự đáng sợ, ngoại trừ nhóm Tiểu Ngũ muốn đi theo chúng tôi ra thì những người khác đều chỉ chỉ trỏ trỏ rồi bỏ đi.
Lão Yên đóng sầm cửa lại, bưng bát trà bắt đầu tha thiết thuyết phục.
Giọng ông ấy lúc đầu rất cao, sau dần dần trầm xuống, như thể đã nói đến chán rồi, cuối cùng phải dỏng tai lên mới có thể nghe được tiếng ông ấy nói nhỏ.
Lúc đầu, Trịnh Tam và Tiểu Ngũ ở ngoài nghe rất hăng say, nhưng sau đó tôi thấy họ đã hoàn toàn mất hứng với cuộc trò chuyện của chúng tôi mà bắt đầu nói chuyện với nhau.
Lúc này mới tôi khẽ hỏi: “Được chưa?”
“Được cái gì mà được. Cậu không biết mình đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào à?" Không ngờ lão Yên lại đen mặt mắng tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn ông ấy, lão Yên chán nản thở dài: "Trường An, cậu khiến mọi người sợ chết khiếp rồi."
Lúc này tôi mới nhận ra ông ấy không hoàn toàn diễn, xem ra hành động của tôi đã thực sự dọa sợ ông ấy rồi.
"Tôi nhìn thấy một thứ..." Tôi nghiêm túc nói ra thứ mà mình nhìn thấy: "Tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi, mấy cái vảy đó, tôi thật sự không thể bỏ qua được."
Lão Yên thở dài, nói bóng ma được hình thành khi còn nhỏ sợ là sẽ theo người đó suốt đời, nhưng cậu không giống người thường, nhất định phải tự mình vượt qua nó.
Tất nhiên tôi biết ông ấy nói đúng, nhưng khi nhìn thấy mảng vảy cá đó thì việc cầm dao găm xuống biển đã là hành động lý trí nhất mà tôi có thể làm, nếu tệ hơn, thậm chí có khả năng tôi sẽ đi kiểm tra đứa trẻ đó.
"Lúc trước là cô Tứ đã cứu tôi. Tốc độ lan của lớp vảy đó rất nhanh, chỉ trong một ngày đã lan từ tay sang cánh tay tôi." Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, cảm giác đau đớn khi cô Tứ giúp tôi nhổ vảy cũng từ từ hiện lên.
Lão Yên hỏi có phải tôi muốn cứu đứa trẻ đó không?
Tôi không giấu giếm, chỉ là không biết vảy trên người đứa trẻ đó có giống với cái của tôi không, nhìn sơ qua thì khu vực gần làng chài này cũng không giống có ngôi mộ lớn nào, nên hẳn là không phải cương thi nước.
Chính vì vậy nên tôi mới xuống biển xem có con cá nào bị nhiễm bệnh này không.
Lão Yên thở dài:
"Cho dù cậu muốn cứu thì cũng chưa chắc được bọn họ cảm kích đâu!"
“Do tôi nghĩ nhiều rồi, có vảy cũng chưa chắc có vấn đề. Hôm nay tôi thấy đứa trẻ đó vẫn còn tung tăng chạy giỡn." Tôi tự giễu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận