Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 494

“Đi làm gì vậy?”
Tôi còn chưa nằm xuống, giọng nói của Nha Tử đã vang lên, tôi bất ngờ bị dọa suýt nữa bay mất hai hồn.
Tôi tức giận đánh lên đầu anh ta một cái: “Ông đây đi xả nước mà anh cũng quản à, có biết người dọa người sẽ dọa chết người không hả?”
“Xả nước?” Nha Tử quan sát tôi một chút, nghi ngờ nói: “Cậu thế này là vòi nước bị tắc à, sao cả người toàn là mùi băng tuyết thế.”
“Cút đi, ngủ!” Tôi giả bộ tức giận gõ đầu anh ta một cái, sau đó nằm xuống ngủ luôn.
Mặc dù cô Tứ không nói là tôi không được nói cho người khác về sự xuất hiện của anh ấy, nhưng nửa đêm tránh né mọi người để tìm tôi thì nhất định là có ý như vậy, vì vậy tôi cũng chỉ đành lấy cớ để cho qua.
Đồng thời trong lòng không khỏi vui mừng, nếu là lão Yên, nhất định tôi sẽ không thể giấu được.
Quả nhiên, Nha Tử cũng không truy cứu nữa, lẩm bẩm một câu sao thằng nhóc nhà cậu bạo lực thế, sau đó cũng trực tiếp đi ngủ.
Nửa đêm về sau tôi gần như không ngủ được, có một cuộc nói chuyện với cô Tứ như vậy tôi có thể ngủ được mới là lạ.
Tôi lập tức hận tới ngứa răng, những cao nhân này có gì đều không nói rõ ràng ra, giống như treo trái tim của người khác lên cao thì bọn họ mới thoải mái vậy, lại không hề lo lắng người khác có bị bọn họ giày vò hay không.
Lời như này tôi không dám nói ở trước mặt cô Tứ, một lúc lâu sau cũng chỉ có thể yên lặng nghiến răng suy nghĩ lời cô Tứ nói!
Những cái khác tôi không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ có câu “Kim thân của Địa Tạng chôn dưới mộ, phù đồ chín tầng chín kiếp tai” làm tôi để ở trong lòng.
Xem từ ý nghĩa trên mặt chữ, giống như là nói đi vào phù đồ chín tầng phải có chín cái mạng, nhưng tôi biết nếu cô Tứ đã nói ra những lời này dưới tình huống như thế này, đương nhiên là sẽ không đơn giản như vậy.
Vậy rốt cuộc câu nói đó đại biểu cho ý nghĩa gì?
Tôi tách từng chữ một trong câu nói này ra phân tích, một lúc lâu sau cũng không thể làm rõ rốt cuộc trong đó bao hàm tầng ý nghĩ sâu xa gì?
Thứ nhất là bởi vì đầu óc tôi đã sắp thành mớ bòng bong, thứ hai là, đương nhiên là bởi vì hiểu biết của tôi về phù đồ chín tầng có giới hạn.
Trừ những điển tích mà lão Yên kể ra, có thể nói là tôi không biết một chữ nào về phù đồ chín tầng cả.
“Thôi vậy!” Tôi như giận dỗi kéo túi ngủ qua đầu, không định tiếp tục khổ cực suy nghĩ nữa.
Cứ lăn qua lộn lại nhiều lần như vậy một lúc lâu, trời đã tờ mờ sáng, tôi vừa muốn chợp mắt một lát, bên 303 đã truyền tới tiếng hô to gọi nhỏ của Khoái Đao.
Tôi mất kiên nhẫn chui ra khỏi túi ngủ: “Mới sáng sớm gào…”
Tiếng quát được một nửa của tôi bị kẹt lại trong cổ họng, lên không được xuống cũng không xong làm người ta rất là khó chịu, nhưng làm người ta càng khó chịu hơn chính là cảnh tượng ở trước mặt.
Đống lửa cháy cả một đêm đã bị tắt, khoảng tuyết này đã bị lửa cháy nhiệt độ cao hòa tan, lộ ra hình dạng thật sự bên dưới lớp tuyết, mà hình dạng thật sự này làm người ta hơi khó tiếp nhận...
Có một cái đầu lâu bị chôn hơn phân nửa trong bùn đất, mặc dù tôi nhìn mấy người của 303 không thuận mắt, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu như tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy thứ đồ như này đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi cũng sẽ không tốt hơn Khoái Đao!
Một trận tiếng hét này của Khoái Đao đã gọi tỉnh tất cả mọi người, sau khi tất cả mọi người tỉnh lại, phản ứng đầu tiên đều là cất tiếng mắng giống như tôi, bao gồm cả người ở bên 303.
Có thể thấy rõ đánh thức mộng đẹp của người khác đáng ghét như thế nào, nhưng mắng được một nửa bọn họ cũng bị nghẹn lại ở trong miệng, một lúc lâu sau cũng không thốt ra được lời nào.
“Không phải chỉ là một cái đầu lâu thôi sao, không có kiến thức.” Cuối cùng, Nha Tử ngáp một cái, chẳng đặt chuyện này ở trong lòng, xua tay nói: “Tôi nói chứ mấy người đủ rồi đấy, chỉ vì cái thứ này mà ồn ào giấc ngủ của người ta, còn muốn cho người khác sống không hả?”
Tôi nghi ngờ nhìn Nha Tử một cái, trước đây không phải gan của anh chàng thối này còn nhỏ hơn cả chuột à?
Vừa rồi tôi còn nghĩ nếu như Nha Tử tỉnh dậy nhìn thấy thứ này, có lẽ sẽ còn hét long trời lở đất hơn cả Khoái Đạo, bây giờ sao vừa đảo mắt một cái anh ta đã biến thành dáng vẻ to gan như thế này rồi?
Sau đó tôi phát hiện ra chỗ không thích hợp, rõ ràng Nha Tử đang miệng cọp gan thỏ, anh ta đã bị dọa cho tay run lên rồi, bản thân cũng đang cậy mạnh, có lẽ anh ta làm như vậy là để kích thích mấy người của 303.
Tôi bình tĩnh nhích tới gần Nha Tử để đề phòng anh ta bị lộ tẩy rồi bị cười nhạo, sau đó cũng nghiêng đầu cười: “Bình thường mấy người chủ nhiệm Lưu đều xử lý mấy chuyện văn phòng, nào từng gặp những cảnh tượng thế này chứ, xem chừng là đã bị dọa hỏng rồi, chủ nhiệm Lưu vẫn nên mau chóng đi an ủi một chút đi, đừng làm cấp dưới của ông mất hồn.”
Sắc mặt Lưu Hàn Thu không được tốt lắm, chỉ thấy ông ta nâng cằm về phía Đồ Tể, người sau ngồi xổm xuống trước đống lửa, một đôi tay to giống như là cái quạt lá trực tiếp trùm lên cái đầu lâu, cười u ám nói: “Khoái Đao, có phải là cậu ngủ tới ngốc rồi không, cái thứ đồ cầm ra để gối đầu cũng có thể dọa cậu thành như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận