Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 696

Tạm thời không nói đến vàng, món đồ thứ ba lão Yên muốn đoán chừng chỉ có phố đồ cổ mới có.
Ông ấy muốn tiền Ngũ Đế hàng thật giá thật!
Tiền Ngũ Đế được chia thành Đại Ngũ Đế và Tiểu Ngũ Đế, cái sau là Thuận Trị Thông Bảo, Khang Hi Thông Bảo, Ung Chính Thông Bảo, Càn Long Thông Bảo cùng với Gia Khánh Thông Bảo, những thứ này truyền từ đời này sang đời khác, muốn lấy được cũng không khó, nhưng thứ lão Yên muốn lại là tiền Đại Ngũ Đế.
Tiền Đại Ngũ Đế là chỉ nửa lượng tiền của thời nhà Tần, năm Bạt tiền đời Hán, Khai Nguyên Thông Bảo triều Đường, Tống Nguyên Thông Bảo triều Tống và Vĩnh Lạc Thông Bảo triều Minh.
Chúng được đúc bằng đồng và đã có từ lâu đời, hiện tại không còn nhiều lắm, mặc dù không đến trình độ quốc bảo nhưng là cực kỳ quý hiếm, cũng không biết nơi này gom đủ không?
Ba thứ này đều có cùng một công dụng chính là trừ tà.
Nhưng đều là một vài sơn tinh quỷ quái, rất hiếm thấy ở ngoài đời, thật sự không rõ vì sao ông ấy lại muốn tôi tốn nhiều công sức để có được hai thứ này?
Trên người tôi vẫn còn vài nghìn nhân dân tệ, vàng thì chắc không cần đến tiền, nhưng tiền Ngũ Đế thì khó mà nói, nếu là chính tông có lẽ một đồng cũng phải mấy ngàn tệ, vậy mà lão Yên còn nói tôi không cần để ý tới tiền nữa.
Nhưng trên người tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, chẳng lẽ còn có thể ký sổ nữa?
Nghĩ ngợi một hồi tôi đã đi dạo được một nửa con phố đồ cổ nhưng chẳng thấy có gì hay ho cả.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên vì những ngôi mộ lớn ở phía Nam rất ít, bởi vì địa hình phía Nam chỗ cao chỗ thấp, nếu mộ với quy mô quá lớn thì không dễ để tu sửa, cho nên các mặt hàng ở phố đồ cổ phía Nam này đương nhiên không thể so sánh với phương Bắc, đặc biệt là Yến Kinh được.
Tôi thăm dò từng nhà, thỉnh thoảng vào tiệm quan sát một hồi, có chủ tiệm nhiệt tình chiêu đãi, cũng có người chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi để mặc cho tôi xem.
Tôi hỏi ba nhà, trong đó chỉ có một nhà có tiền Ngũ Đế, hay là tiền Tiểu Ngũ Đế, chất lượng cũng không được tốt lắm.
“Ôi, thiếu gia! Tiền Đại Ngũ Đế này cậu đi chỗ nào cũng không có được, cái loại này đều vào viện bảo tàng, thứ này chúng tôi không thể làm giả được, không phải nói quá chứ tiền Tiểu Ngũ Đế này của nhà chúng tôi cũng là phần độc nhất, thế nào, cậu có muốn lấy không?”
Chủ tiệm cầm một chiếc hộp gỗ trông chẳng khác gì người bán đồ ăn ở chợ, hăng hái thét to.
“Để tôi xem thêm nữa.” Tôi nhẹ giọng nói, trong mắt chủ tiệm lộ vẻ thất vọng khó có thể che giấu, tuy nhiên lại rất nhanh lấy lại tinh thần hỏi tôi còn muốn thứ gì khác hay không.
Tôi thấy chủ tiệm đang dây dưa liền cau mày nói còn cần vàng.
Ông ta sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà vỗ đùi nói: “Sao cậu lại không nói sớm chứ, vàng thì ở đây tôi có rất nhiều.”
Tôi hỏi ông ta có chắc là ông ta biết tôi muốn vàng gì không?
“Ha ha, không phải chỉ là cái thứ đồ trong bụng đó sao, cậu muốn bao nhiêu?” Chủ tiệm xoa tay, thăm dò hỏi.
Thật đúng là vô tình cắm liễu liễu lên xanh, tôi mở miệng hỏi: “Vậy ông có hàng lâu năm không?”
Chủ tiệm hai mắt phát sáng, vỗ trán nói: “Vẫn là cậu biết hàng, thứ lâu nhất mà tôi có cũng đã năm năm rồi.”
Tôi không biết nên nói gì, chỉ bảo ông ấy lấy số lượng lão Yên muốn, trải qua nhiều năm như vậy cũng không có mùi hôi thối, còn khô và vàng óng ánh giống như cát.
“Được rồi, bán thế nào?” Sau khi kiểm tra hàng, tôi hỏi.
Chủ tiệm nói ông ta có thể không lấy tiền, chỉ hy vọng tìm hiểu chút chuyện từ tôi.
Tôi cười khổ nói: “Lời đồn kia tôi cũng không biết thật giả ra sao, cũng chỉ là thử vận may thôi, có thể nói cho ông biết được tin tức gì đâu.”
Ai ngờ chủ tiệm lại nói không phải việc này.
“Vậy ông nói thử xem.” Tôi khoanh tay lại.
Ông ta chợt thu lại nụ cười như Phật Di Lặc, nghiêm túc hỏi một câu.
Những lời này vừa hỏi ra khỏi miệng, tôi lập tức biến sắc, đề phòng nhìn ông ta, trong lòng âm thầm phỏng đoán thân phận của ông ta.
“Cậu biết Lưu Nhất Minh không?”
Đây chính là câu hỏi của ông ta.
Tay tôi lặng lẽ sờ lên con dao găm bên hông, liếc nhìn ông ta một cách sắc bén: “Ông hỏi việc này làm gì?"
Lưu Nhất Minh là tên của ông nội tôi, cha tôi đã nhắc tới vài lần, nhưng mỗi lần nhắc tới ông đều giữ bí mật, ngay cả sau khi tôi đã xác định thân phận người giữ mộ, ông cũng chỉ nhắc đến việc làm của ông nội tôi bằng vài ba lời, chỉ nói rằng tôi không nên bắt chước sự háo thắng của ông nội tôi.
Nơi này là Bắc Hải, cách quê tôi mười vạn tám ngàn dặm, làm sao một chủ cửa hàng vô danh ở một phố đồ cổ buồn tẻ này lại biết về ông nội tôi được?
Ông ta không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại mối quan hệ giữa tôi và Lưu Nhất Minh là gì.
“Tốt nhất là ông nên lấy tiền đi, tôi chỉ nghe nói đến tên ông ta thôi.” Tôi bình tĩnh nói.
Người chủ cửa hàng khôi phục nụ cười giống như Phật Di Lặc, giọng điệu giống như một trưởng bối tốt bụng, ông ta nói rằng tôi không cần phải nói dối ông ta, lấy vẻ bề ngoài của tôi nói tôi và Lưu Nhất Minh không có quan hệ gì, ông ta chẳng tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận