Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 642

Nói xong, ông ta trực tiếp nhảy xuống khe hở, thủ hạ ở phía sau thấy vậy cũng lần lượt đuổi theo.
Chúng tôi ngược lại không vội, chờ đến khi tất cả mọi người đều đi xuống thì chúng tôi mới nối đuôi nhau mà vào.
“Cuối cùng cũng đến rồi!" Ngay lúc chúng tôi vừa đến tầng thứ chín thì một câu tiếng phổ thông cứng nhắc lập tức truyền tới.
Một ông già người nước ngoài mặc bộ đồ tây đen với những vết đồi mồi trên khắp khuôn mặt đang cầm một cây gậy đứng đó, lão Hàm đứng ở cạnh ông ta, theo sau là một nhóm người Anh, nhưng tôi lại phát hiện số lượng người Anh thậm chí còn nhiều hơn.
Mà phía sau bọn họ là lối ra, sở dĩ tôi có thể phát hiện ra là vì tôi đã nhìn thấy dòng nước chảy, chỉ là không hiểu tại sao nước lại không chảy vào đây thôi.
Mà giữa chúng tôi và ông ta chỉ cách một tòa sen vàng đang chậm rãi nở hoa sen, trên tòa sen có một cỗ thi thể đang an tĩnh ngồi xếp bằng, tuy thi thể kia chỉ lộ ra cái đầu khô khốc nhưng đôi mắt dường như đang còn sống, tràn đầy sự thương xót vô tận với người trong thế gian.
Mà đây đương nhiên là thân xác của Địa Tạng Vương Bồ Tát trong truyền thuyết rồi!
Hơn nữa xung quanh đài sen còn có một vòng gai ngược, mà thứ này rõ ràng là cơ quan khiến người ta cảm thấy đau đầu rồi, có lẽ đây cũng là lý do tại sao bọn họ không mang đi trước.
"Lão già nước ngoài kia là ai?” Tôi thấp giọng hỏi, mặc dù trong lòng tôi đã có đáp án.
Quả nhiên, lão Yên thấp giọng đáp lại hai chữ: William!
William chống gậy đứng ở trước mặt lão Yên, sau đó cười nhẹ một tiếng: "Bộ xác ướp phương Đông vĩ đại này vốn nên tiến vào bảo tàng tư nhân của tôi, lão Hàm, lúc này việc ông phải làm là lấy nó cho tôi."
"Buồn cười. Tín ngưỡng của núi Cửu Hoa sao có thể để một lão già khốn nạn như ông mang đi chứ?" Lão Yên còn chưa kịp mở miệng thì Nha Tử đã lập tức lên tiếng, anh ta lớn tiếng chửi bới và tỏ ra khinh thường William, nhưng lại bị lão Yên đè xuống.
Lão Yên thản nhiên nhìn chằm chằm vào William rồi nói: "Nếu mọi người đều đã đến, vậy Kim Địa Tạng thuộc về ai thì xem bản lĩnh của từng người đi!”
Ông ấy vừa dứt lời, Lưu Hàn Thu đã bước sang một bên tách khỏi trận chiến, ngay cả Dạ Tinh và Trường Không cũng đứng sang một bên, bộ dạng đó giống như đang xem kịch vui vậy.
"Tên họ Lưu, ông đây là có ý gì?” Sắc mặt của lão Yên thay đổi.
Lưu Hàn Thu khoanh tay lại nói: “Không có ý gì, lão Yên, cô Tứ mời chúng tôi tới đây chỉ để lau mông cho mấy người thôi, chỉ cần chuyện này không bị truyền ra ngoài cho mọi người đều biết thì nhiệm vụ của tôi xem như là hoàn thành rồi, về phần cướp đoạt bảo vật thì lại không thuộc về trách nhiệm của chúng tôi."
Tôi trừng mắt khinh thường nhìn ông ta, lúc vừa gặp được đám người lão Hàm, bởi vì không có cách nào đối kháng được nên ông ta mới biểu hiện một bộ dáng vẻ như thể chúng tôi có chung một mối hận thù, nhưng hiện tại sau khi thấy chúng tôi không có cơ hội chiến thắng thì lập tức thay đổi sắc mặt, hành động này thật đúng là khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Ông cho rằng tên đó sẽ bỏ qua cho ông sao?" Lão Yên cười lạnh nói.
Lưu Hàn Thu dang tay ra rồi nói: "Việc này không cần ông phải hao tâm tổn trí."
Tôi kéo lão Yên còn muốn lên tiếng lại, sau đó nói thẳng: "Lão Yên, chúng ta còn chuyện gì để nói với ông ta nữa? Cho dù chỉ còn lại một người thì chúng ta cũng phải thề sống chết bảo vệ cho bằng được bảo vật của quốc gia!”
Thật ra trong lòng của tôi cũng không có chút tự tin nào, cho dù Lưu Hàn Thu không có sống chết mặc bây, chỉ bằng ba người bọn họ cũng không có tác dụng gì, tuy rằng Dạ Tinh có thể vẫn còn một ít thủ đoạn, nhưng đối mặt với hỏa lực tuyệt đối thì với chút thủ đoạn đó của cậu ta cũng không hề có chút tác dụng nào.
Hiện tại bên phía mấy người chúng tôi, cô Thu bị thương ở eo, cho nên nhiều nhất cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, trên người của tôi và lão Yên ít nhiều gì cũng bị thương, khiến cho sức lực của chúng tôi bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó, cô Tứ thì dường như không phải đang ở trạng thái tốt nhất, về phần Côn Bố… Sau khi từ Miêu Cương trở về, thân thể của anh ta đã khiến người ta phải thấy lo lắng.
Còn ở phía đối diện, không chỉ có cao thủ trộm mộ như đám người lão Hàm, mà còn có hỏa lực của đám thủ hạ William áp chế, tình hình này đúng là không mấy lạc quan.
Dưới loại tình huống này mà muốn mang Kim Địa Tạng trở về thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày, trừ phi...
Trong đầu của tôi xoay chuyển, sau đó nghĩ ra một ý tưởng, nhưng tỉ lệ thành công của nó còn chưa tới 1%, nhưng cho dù có nói thế nào thì cũng phải thử một lần!
Thời gian chậm rãi trôi qua, Kim Địa Tạng cũng theo sự nở rộ của hoa sen mà lộ ra toàn bộ chân thân.
Sau khi trải qua hàng ngàn năm, thân xác của Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nào, nhưng do hơi nước đã bị bay đi nên trông có vẻ có chút khô quắt, khung xương lởm chởm mà thôi.
Trên người của ngài ấy mặc một chiếc áo cà sa, trên bàn tay khô héo còn nâng một chuỗi Phật châu. Ngoại trừ vật này ra thì trên người cũng không còn vật gì khác, cho nên tôi thực sự không hiểu William muốn ngài ấy để làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận