Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 134: Trát Tây

“Thế nhưng người đó đã nhét anh vào đây.” Cô Thu chỉ vào nơi chúng tôi đứng, rồi quay ra chỉ vào bức tượng đồng thau Côn Bố đang nằm: “Gã đã chuyển anh đến bức tượng đồng này, trông dáng vẻ của gã hình như còn không bị cổ trùng tấn công, chậc chậc, Côn Bố, mấy con thú cưng nhỏ của anh không phải hết hạn rồi chứ?”
Tôi muốn cười nhưng cảm thấy lúc này không phù hợp để cười, đành cố gắng mà nhịn lại.
Nha Tử ở bên cạnh lại không nhịn cười, phụt cười thành tiếng, kết quả bị ánh mắt lạnh băng của Côn Bố liếc qua, cậu ta mới cuống quít che kín miệng lại.
Bị cô Thu chỉ thẳng vào mặt như thế, Côn Bố tất nhiên không thể không nhìn sang phía người đàn ông có vẻ ngoài khá giống mình đang nằm cách đó không xa, chỉ thấy anh ta chậm rãi đứng lên, đi đến trước người nọ, nhẹ nhàng đá gã mấy cái, rồi hừ lạnh một tiếng: “Không đầu óc.”
“Anh quen gã à?” Trông dáng vẻ này của Côn Bố, tôi cứ có cảm giác anh ta và tên nằm dưới đất kia nhất định rất thân quen.
Côn Bố há miệng thở dốc, đưa ra một câu trả lời khiến chúng tôi đều phải sửng sốt: Anh trai tôi, Trát Tây.
Vậy người này không hề cải trang à?
Tôi tò mò tiến lên, kéo kéo mặt của Trát Tây, quả nhiên không phát hiện ra dấu hết cải trang.
Lão Yên cười ha hả hai tiếng: “Đây chính là người anh em mà cậu kể muốn tranh đoạt ngôi vị Cổ Vương với mình đó hả?”
“Đúng là người này.” Côn Bố dùng vẻ mặt vô cảm mà trả lời.
Tôi hiểu được ý của anh ta, mặc dù anh ta có năng lực điều khiển côn trùng, nhưng rốt cuộc cũng đã làm việc cho 701, cho nên người Miêu Cương sẽ chỉ cho rằng anh ta không còn nữa, vị trí Cổ Vương đương nhiên sẽ dành cho một người khác.
“Hẳn là cậu ta đã nhìn thấy cậu, cậu định giải quyết như thế nào?” Lão Yên cau mày: “Hơn nữa, có vẻ cậu ta cũng biết được mục đích của chúng ta, vừa rồi cậu ta còn nói cho chúng tôi biết, nơi này không phải là mộ của Tàm Tùng.”
Tôi dựng lỗ tai lên, nhưng họ lại đổi chủ đề khiến tôi cảm thấy tiếc nuối, rốt cuộc tôi cảm thấy một người như Côn Bố đã đủ đáng sợ rồi, hiện giờ lại chui ra thêm một người nữa, làm sự tò mò trong lòng tôi trỗi dậy.
Côn Bố nhướng mày: “Trước mắt cứ đưa anh ta ra ngoài đã, sau đó xoá ký ức đi là được.”
Những người còn lại đều không có ý kiến ​​gì, sau khi xác định trong thạch thất không còn manh mối nào khác, chúng tôi cũng quay về theo con đường cũ.
Giáo sư Trần lo lắng đi vòng quanh hố mộ, lúc đầu khi nhìn thấy chúng tôi đi ra, ông ấy không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy tôi và Nha tử cùng khiêng Trát Tây ra, sắc mặt ông ấy bỗng trở nên căng thẳng.
Dẫu vậy, trông lão Yên chẳng hề có ý định sẽ giải thích, nên giáo sư Trần cũng không tiện hỏi.
“Quân đội sẽ nhanh chóng tới tiếp quản nơi này, cho đến khi quân đội có mặt, các anh đừng tiến vào trong lối đi dành cho trộm.” Lão Yên nói một câu.
Giáo sư Trần vội gật đầu, thấy mấy người chúng tôi sắp rời đi, ông ấy hơi sốt ruột hỏi có phải đã phát hiện ra thứ gì ở bên trong không?
Lão Yên chỉ cười khúc khích bảo là chuyện tốt, cũng bảo ông ấy đừng căng thẳng, sau đó không nói thêm lời nào nữa, chỉ nhắc chúng tôi quay trở lại con đường đã đến.
Sau khi xác nhận giáo sư Trần và những người trong đoàn của ông ấy không còn nhìn thấy chúng tôi nữa, lão Yên mới bảo chúng tôi đặt Trát Tây trên mặt đất, rồi hỏi Côn Bố làm thế nào để Trát Tây quên hết mọi thứ sau khi vào núi.
“Đơn giản thôi.” Côn Bố trả lời ngắn gọn, sau đó giơ tay lên, một con côn trùng dài cỡ ngón út, mềm mềm chui ra, rồi bò thẳng vào lỗ tai của Trát Tây, xong chỉ một lúc sau con côn trùng ấy đã chui ra, quay trở lại lòng bàn tay của Côn Bố.
“Được rồi, tôi sẽ tránh mặt một chút.” Côn Bố thu tay lại, lặng lẽ bước về phía trước một quãng xa cho đến khi chúng tôi không nhìn thấy bóng dáng của anh ta nữa.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Thế này, thế này có được không?”
Lão Yên suy nghĩ một lúc rồi nói chắc chắn con côn trùng kia là mệnh cổ của Côn Bố, nó chỉ có thể sử dụng trên người có cùng huyết thống với Côn Bố mà thôi.
Tôi kiếp sợ không thôi, tuy nhiên lúc này Trát Tây đã sắp tỉnh lại, nên tôi cũng chỉ đành thu hồi lại biểu cảm khiếp sợ của mình.
Sau khi Trát Tây tỉnh lại, nhìn thấy chúng tôi đang đứng vây quanh anh ta, tên này tỏ ra cảnh giác và hỏi chúng tôi là ai?
Chúng tôi liếc nhìn nhau, xem ra tên này đã thực sự quên hết mọi chuyện, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lão Yên bình tĩnh nói chúng tôi tới đây để nghiên cứu thực vật, thấy anh ta nằm hôn mê bất tỉnh ở chỗ này, nên thuận tiện cứu anh ta.
Trát Tây rõ ràng không tin lời lão Yên, xong nhìn dáng vẻ của anh ta đúng là không nhớ gì cả, cho nên anh ta cũng chỉ đành cảm ơn chúng tôi rồi yên lặng rời đi.
“Không giữ anh ta lại sao?” Tôi cau mày, vì sao Trát Tây lại lặn lội từ Miêu Cương tới đây, mục đích của tên này là gì? Mọi chuyện xảy ra đều rất kỳ lạ.
Lão Yên lắc lắc đầu, cười nói, cậu cho rằng Côn Bố là người dễ chọc sao? Tốt nhất là Trát Tây này đừng lẽo đẽo theo chúng tôi, nếu anh ta có trót nhớ ra gì đó, vẫn cứ giữ ý đồ xấu xa với mọi người, Côn Bố cũng không nể tình thân mà thương xót cho người anh trai ruột thịt này đâu.
Tôi ngẫm lại cũng thấy đúng, loại chuyện thế này cứ để Côn Bố giải quyết sẽ tốt hơn! Trát Tây cũng là người chơi cổ, mà những người bình thường như chúng tôi quả thực rất ngán lũ sâu bọ ấy.
Thấy Trát Tây đã đi xa, lúc này chúng tôi mới đuổi theo Côn Bố, sự xuất hiện của Trát Tây dường như không ảnh hưởng gì đến anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận