Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 373

Lời này của lão Yên thật sự rất có đạo lý, từ khi chúng tôi tiến vào cổ mộ tới giờ, các loại nguy hiểm gặp phải không hề ít, nếu không phải có Dược Quán Tử ở bên, có lẽ trong mê cung chúng tôi đã phải chết mất mấy người rồi.
Càng đi vào càng nguy hiểm, bây giờ Dược Quán Tử cũng đã hi sinh, chúng tôi lại đụng loạn khắp nơi, nói không chừng sẽ gặp phải thương vong rất lớn!
Đội trưởng Bạch bị ông ấy nói tới không còn gì để nói, chỉ đành dặn dò ông ấy nhất định phải cẩn thận, nếu như sau một ngày một đêm kể từ khi nghe thấy tiếng chuông mà còn chưa tìm được chuông nhạc, nhất định phải nghĩ biện pháp rút lui trước, như vậy mới có thể được cứu giúp kịp thời.
Trong lòng lão Yên đã có dự tính: “Chỉ cần nghe thấy tiếng chuông con sẽ có thể xác định được vị trí, một ngày một đêm nhất định có thể tìm ra được.”
Tôi và Nha Tử lần lượt lấy ra chuông nhỏ và búa gõ chuông, sau khi lão Yên nhận lấy thì bảo chúng tôi bịt hết tai lại, có thể có một tầng an toàn thì thêm một tầng an toàn.
Chúng tôi đều từ chối, đội trưởng Bạch còn trực tiếp nói lỡ đâu tiếng chuông lão Yên nghe được không chuẩn, dẫn chúng tôi đi nhầm chỗ thì sẽ không ổn.
Lão Yên biết bọn tôi là đang không muốn để một mình ông ấy mạo hiểu, nhưng cũng sợ tình huống đội trưởng Bạch nói sẽ xảy ra, vì vậy cũng không tiện từ chối: “Nếu vậy mọi người đều đừng che tai lại, tới lúc đó nếu như có chuyện gì không ổn thì nhớ lập tức nói ra, đừng nhịn lại.”
“Yên tâm đi, mạng người quan trọng!” Thương Thần nói.
Lão Yên ra hiệu tất cả chúng tôi đều yên lặng lại, đợi xung quanh yên tĩnh tới tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được, lão Yên làm một dấu tay, tất cả chúng tôi đều cảm thấy khẩn trương, bởi vì ông ấy đã sắp gõ chuông.
Nói không sợ thì là chuyện không thể nào, những người nghe thấy tiếng chuông cuối cùng đã rơi vào tình trạng như thế nào chúng tôi đều đã tận mắt nhìn thấy, mặc dù đã quyết định cùng chung hoạn nạn với lão Yên, nhưng hậu quả đáng sợ kia vẫn làm người ta sinh lòng sợ hãi.
Rõ ràng lão Yên cũng có chút sợ hãi, chỉ thấy cái tay đang cầm búa gõ chuông của ông ấy hơi run rẩy, đến gần cái chuông nhỏ mấy lần nhưng đều thu trở lại, tới nỗi đội trưởng Bạch hỏi ông ấy có được hay không, không được thì đổi để người khác lên.
“Thầy, lão nhân gia thầy cũng xem thường con quá rồi đấy, con thế này không phải là đang lo lắng cho an toàn của mọi người sao?” Lão Yên cười ha ha.
Đội trưởng Bạch trừng ông ấy một cái, nói ông ấy đỉnh đầu đã có tóc hoa râm mà lại gọi mình là lão nhân gia, đúng là buồn nôn mà, lão Yên nhún vai nói: “Không còn cách nào, ai bảo đối phận đè ở trên chứ.”
Trải qua một trận chọc cười của đội trưởng Bạch, cuối cùng tâm trạng của lão Yên đã bình tĩnh lại, ông ấy lại làm ra một dấu tay, khi tất cả chúng tôi đều dựng tai lên, cuối cùng búa gõ đã gõ mạnh lên trên chiếc chuông nhỏ.
Đinh!
Âm thanh lanh lảnh đó vang lên bên tai, nhưng lại không nghe thấy tiếng vọng lại của nó, tôi nghi hoặc động tai, xác định là không có âm thanh truyền lại.
“Không đúng.” Lão Yên nhìn chiếc chuông nhỏ trên tay, nói đây đã là chủ mộ rồi, lấy trình độ quý giá của chiếc chuông nhạc đó và sự yêu thích của Tăng Hầu Ất dành cho nhạc cụ, không có gì ngoài dự liệu thì nhất định nó sẽ được chôn theo trong chủ mộ, nhưng mà sao lại không nghe thấy tiếng cộng hưởng?
Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, sau đó nghĩ tới một loại khả năng, sắc mặt lập tức thay đổi, làm lão Yên gấp gáp thúc giục tôi có lời gì mau nói.
Tôi gãi đầu nói: “Chỉ là tôi nghĩ tới một loại khả năng không được tốt lắm, chính là bọn họ có thể nghe thấy tiếng chuông bên ngoài hầm tuẫn táng, như vậy liệu có thể chứng minh rất có khả năng thật ra chuông nhạc cách hầm tuẫn táng không xa, chúng ta đi tìm cả đoạn đường này đã là sai lầm rồi hay không?”
Không ai có thể nói cụ thể được là rốt cuộc chiếc chuông nhạc đó ở đâu, chỉ nói phương hướng vào chủ mộ, nhưng mấy người đoàn khảo cổ lại cho rằng nếu tính toán cẩn thận thì chủ mộ phải ở vị trí của mê cung mới đúng.
Vì vậy liệu có khả năng thật ra chiếc chuông nhạc kia nằm ở gần mê cung hay không, chúng tôi vẫn luôn vì âm thanh đó mà sợ ném chuột vỡ bình, không dám sử dụng chiếc chuông nhỏ ngược lại là đã làm hỏng chuyện.
Nghe thấy tôi nói vậy, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, nếu như vậy thì có nghĩa là con đường chúng tôi đi lúc trước đã là đi nhầm rồi, mà quan trọng nhất chính là...
“Nếu mẹ nó là như vậy, vậy chẳng phải Dược Quán Tử đã hi sinh vô ích rồi sao?” Thương Thần đã phản ứng lại, sắc mặt của anh ta sầm xuống, nhìn dáng vẻ đó giống như là hận không thể làm thời gian quay ngược trở lại.
Đúng vậy, nếu như chúng tôi không nhất định muốn đi vào chỗ sâu hơn nữa, vậy Dược Quán Tử thật sự có thể không cần chết.
Lão Yên lại không đồng ý nói: “Nếu chiếc chuông nhạc đó ở gần mê cung, chúng ta tìm thấy nó rồi xử lý xong, sau đó chuyển giao lại ngôi mộ này cho đội khảo cổ, như vậy... các cậu cảm thấy người chết sẽ ít sao?”
Thương Thần tức giận nói: “Ông đây lo bọn họ chết hay sống làm gì, họa lớn này vốn là do bọn họ tạo ra, nếu không phải bởi vì bọn họ có ý giấu giếm không báo, thì đã có thể khống chế được người xảy ra chuyện khi đó, chúng ta cũng được chuẩn bị sớm một chút, không đến nỗi ngay cả một thứ giống như vũ khí cũng không có!”
“Thôi đi, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?” Giáo sư Hứa bất lực cắt ngang hai người bọn họ. Thương Thần còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy Nha Tử bên cạnh đang yên lặng không nói thì cũng không nói gì nữa, bởi vì bây giờ thảo luận chuyện cái chết của Dược Quán Tử thì chính là một loại dày vò đối với Nha Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận