Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 369

“Tôi... không sao.” Tôi nghĩ đến những thứ mình nhìn thấy, lại nghĩ đến những lời “Thương Thần” nói trước khi biến mất, kết hợp với trạng thái của đám người lão Yên thì sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ, đây rõ ràng là vì trong lòng tôi không tin tưởng bọn họ nên mới bị trúng chiêu, nếu không vì sao bọn họ lại không xảy ra chuyện?
Cho nên tôi rất áy náy, rõ ràng đều cùng nhau trải qua sinh tử, nhưng sâu trong lòng tôi lại khắc họa bọn họ thành người xấu xa như vậy, thậm chí Nha Tử xem tôi như anh em vậy mà tôi lại xem anh ta thành một tội phạm giết người.
Nếu bọn họ biết được suy nghĩ chân chính trong lòng tôi, có phải sẽ không còn coi tôi là đồng đội của bọn họ nữa, đúng không?
“Trường An, cậu làm sao vậy?” Lão Yên hỏi, thần sắc có chút lo lắng.
Có lẽ bộ dạng rầu rĩ của tôi đã khiến ông ấy hiểu lầm, cho rằng tôi vừa nhớ tới chuyện cũ đau buồn nào đó! Tôi cười tự giễu, sau đó tôi nói mình đã nhìn thấy Nha Tử giết ông ấy.
Lão Yên thở ra một hơi: “Thằng nhóc nhà cậu, nói chuyện cũng đừng thở mạnh, tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện lớn gì.
“Ông không ngại à?” Tôi mở to mắt.
Lão Yên hỏi tôi một cách kỳ lạ: “Tại sao phải ngại?”
Tôi thấy ông ấy như vậy bèn dứt khoát kể hết ra mọi chuyện mình vừa thấy trong ảo giác, sau đó hét lên để phát tiết: “Tôi không tin tưởng mọi người, trong lòng tôi không hề tin tưởng mọi người, mọi người có biết không?”
“Đứa ngốc!” Ai biết được lúc tôi vừa hét xong, lão Yên liền vỗ một cái vào gáy tôi, hành động này mang theo sự thân thiết: “Cậu đang nói cái gì vậy, đó chỉ là ảo giác thôi, liên quan gì đến việc cậu có tin tưởng chúng tôi hay không?”
Tôi nói: "Ảo giác này rõ ràng đang khơi dậy bóng tối trong lòng người, bằng không sao mọi người lại không có việc gì?"
Lão Yên bỗng mỉm cười, hỏi: “Sao cậu biết chúng tôi không có việc gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, ông ấy lại cười nói: “Trường An, bởi vì chúng tôi đã trải qua trăm trận đánh, cho nên thời gian tỉnh lại so với cậu chỉ sớm hơn một chút. Chẳng lẽ cậu không phát hiện cậu rất dễ bị ảo giác ảnh hưởng à?"
“Hình như là vậy.” Tôi gật đầu.
Lão Yên vỗ vai tôi: “Có phải trong lòng cậu cảm thấy áy náy không?”
Tôi cúi đầu ừ một tiếng, ông ấy đột nhiên nở nụ cười, mấy người bên cạnh cũng cười ha hả, ngay cả Thương Thần luôn trầm mặt hiện giờ cũng cười: “Nhóc con, điều này rất bình thường, vừa mới vào 701 ai mà không có tâm ma! Cậu thế này vẫn còn tốt chán, có trách thì trách lão Yên ngay từ đầu đã nghiêm khắc với cậu. Ngay cả cổ quốc Trường Dạ chúng tôi đều không đi được, cậu như vậy quả thực quá bình thường.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của bọn họ, tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật tôi cũng không sợ mình có tâm ma, chỉ sợ bọn họ nghe xong sẽ không bao giờ coi tôi là đồng đội nữa.
“Được rồi, lão Hứa đã chụp ảnh của thứ này gửi ra bên ngoài rồi, chúng ta ở lại đây chờ kết quả đi.” Lão Yên vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau đó lấy lương khô và thịt bò khô từ trong túi ra, dùng một miếng vải trải trên mặt đất rồi kêu mọi người lại ăn.
Chúng tôi cũng không quá đói, bởi vì chúng tôi chưa nghiên cứu ra con mắt trên tường là gì nên không dám hành động hấp tấp!
Nhìn những con mắt này tôi vẫn nổi da gà, vừa nhét bánh quy vào miệng, vừa mơ hồ nói: “Vừa rồi trong ảo giác tôi còn nhìn thấy những con mắt này đều là thật khiến tôi sợ chết khiếp. Cũng may, những thứ này đều làm bằng đá, nếu không thì khó có thể tưởng tượng Tăng Hầu Ất kia rốt cuộc là một người tàn bạo đến mức nào... ”.
Tôi vừa dứt lời, liền thấy động tác ăn uống của bọn họ ngừng lại, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
“Mọi người làm sao vậy?” Tôi nuốt bánh quy xuống, hỏi một cách khó hiểu.
Lão Yên ho khan một tiếng, sau đó nói: “Lúc chúng tôi nghiên cứu con mắt trên tường, quả thật phát hiện bên trong trộn lẫn không ít con mắt của người sống."
Tôi vừa định nhét thêm một cái bánh quy nữa, nghe thấy lời này của ông ấy xong, nhất thời cả người cứng đờ, bánh quy trong tay cũng rơi bẹp xuống đất: "Nói như vậy, thứ mà tôi sờ vào quả thực là mắt người à?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tôi nhìn miếng bánh quy rơi trên mặt đất, lại nhìn tay mình, cảm giác buồn nôn lập tức từ trong dạ dày xộc lên.
Tuy nói chúng tôi ở bên ngoài ăn uống cũng không cần phải chú ý, tay không thể không bẩn được, nhưng vừa nghĩ tới thứ tôi sờ là con mắt hàng ngàn năm tuổi, ngay cả lau cũng không lau liền cầm lấy đồ ăn nhét vào trong miệng, vẫn có chút không thể chấp nhận được, trên những con mắt kia có độc không?
“Yên tâm đi, những thứ kia đều đã trải qua xử lý sát trùng chống phân hủy rồi, so với mặt của cậu còn sạch sẽ hơn đấy, nếu không cũng sẽ không bảo tồn được nhiều năm như vậy.” Giáo sư Hứa vừa ăn vừa hời hợt nói.
Tôi ho khan hai tiếng: "Có thể bảo tồn nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã dùng thuốc gì thế?"
Giáo sư Hứa nhìn tôi, muốn nói lại thôi, nửa ngày sau mới nói: "Yên tâm đi, dù sao ăn vào cũng sẽ không khiến cậu chết đâu mà lo.”
Tôi bị lời nói của ông ấy làm cho nghẹn, suýt chút nữa ngất đi, hiện tại cũng đã ăn hết rồi cũng không thể nôn ra được, khó chịu muốn chết.
Giáo sư Hứa cười, dường như không ngờ tới lời nói của ông ấy lại có ảnh hưởng với tôi như vậy, nửa ngày sau mới nhấn mạnh một câu: “Thật sự ăn vào cũng không chết đâu.”
"Ông đừng nói nữa!" Tôi vội xua tay.
Một hồi lâu tôi mới tiêu hóa được chuyện này. Lời nói bất ngờ của ông ấy lại hiện lên trong đầu tôi làm tôi nhớ tới một chuyện. Bây giờ tôi đã hiểu được tính tình kia của Nha Tử là đến từ đâu. Rõ ràng giáo sư Hứa đã góp không ít công sức ở trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận