Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 641

Gã còn chưa kịp nói xong thì cơ thể của gã đã bất động, lão Hàm hô một tiếng cũng không thấy gã có phản ứng, cho nên đành phải tiến lên đẩy gã. Thế nhưng cái đẩy này lại xảy ra vấn đề, cả người gã vậy mà nhào về phía trước một cái, sau đó nện thẳng xuống đất phát ra tiếng trầm đục.
“Lão Tam!” Lão Hàm hét lên một câu, sau đó lật người của đối phương lại, nhưng người này đã tắt thở, biểu cảm còn mang theo vẻ đắc ý, chắc là bởi vì gã cảm thấy mình đã qua ải.
Lão Hàm đặt thi thể nằm thẳng, vừa mới đứng dậy đã đột nhiên lao tới chỗ của Dạ Tinh, sau đó túm lấy cổ áo của cậu ta rồi nói: "Cậu mẹ nó đã làm cái quái gì vậy?"
"Là do nghiệp chướng của gã quá nặng nề." Dạ Tinh bình tĩnh nói.
Lão Hàm đấm một quyền vào người cậu ta: "Nghiệp chướng nặng nề? Cậu cho rằng ông đây không biết tội mà mỗi một người ở đây phạm phải đều đủ để bị bắn chết vài lần, nhưng tại sao không thấy mấy người có việc gì?”
Dạ Tinh vẫn là dáng vẻ đó, lão Hàm lại đấm cậu ta thêm mấy đấm nữa, Đồ Tể lao tới giằng co với ông ta, những người còn lại cũng lần lượt móc súng ống ra.
“Tất cả các người đều dừng tay lại đi!” Sau khi thấy tình hình đã chuyển biến xấu, lão Yên liều mạng rống lên một câu.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì bên chỗ lão Hàm đã nổ súng trước, Đồ Tể bị lão Hàm khống chế đã không còn chỗ trốn, nháy mắt đã lập tức bị bắn chết.
Lưu Hàn Thu hét lên một tiếng đủ rồi, sau đó nhanh chóng lao tới trước mặt Đồ Tể rồi mang theo vẻ mặt đen như đáy nồi mà nhìn chằm chằm vào người nổ súng, không có ai nhìn thấy rõ ràng động tác của ông ta, chỉ biết là có một đạo ánh sáng bạc lóe lên, đầu của người kia đã lập tức dọn nhà.
Máu chảy đầy đất, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi.
Tôi sửng sốt, tình thế này phát triển cũng quá nhanh rồi, trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã trở thành tình trạng như hiện tại rồi.
"Mấy người đều muốn chết ở chỗ này sao?" Lão Yên gần như đã dùng toàn lực để hét lên câu nói này, lúc này mới khiến song phương đang giết đỏ cả mắt dừng lại.
Ba bộ thi thể nằm ở chỗ đó, có lẽ không một ai trong số họ từng nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
"Lão Yên, nếu hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích, cho dù có phải chết thì tôi cũng phải kéo theo các người đi cùng." Lão Hàm thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.
Tôi đột nhiên ngẩn người: “Ông, người trước đó có phải là ông không?”
Đôi mắt đỏ tươi đó giống hệt với đôi mắt đã từng xuất hiện trong cái lỗ chó trước đó.
Ông ta cười ha hả, sau đó lấy một chiếc gương ra rồi soi vào con mắt của mình: "Bị cậu phát hiện rồi sao? Chậc, chậc, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi mà đã khiến các người bị hù sợ đến mức không dám đuổi theo, thật đúng là..."
Tôi không còn lời nào để nói, bởi vì đôi mắt lúc đó đúng là có chút quái dị, nhưng không ngờ đây lại là một thủ thuật che mắt đơn giản như vậy.
Trong đầu tôi nhanh chóng hình thành một dòng chữ, khiến tôi đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Muốn chúng tôi cho ông một lời giải thích sao? Vậy ông có biết vì sao người này lại chết không?"
“Vì sao?” Đôi mắt giống như rắn độc của ông ta nhìn chằm chằm vào tôi: “Đương nhiên là vì cậu rồi! Nếu không phải do cậu dẫn đầu thì đã không có chuyện gì xảy ra cả.”
Tôi cười ha ha: "Sai, người này vốn được định là phải chết, chẳng qua là do ông đang lợi dụng người này mà thôi."
Vẻ mặt lão Hàm thay đổi, kêu tôi không nên nói bậy nói bạ.
Tôi chỉ vào thi thể của người đàn ông đó rồi nói: “Cuối cùng tôi cũng nhớ ra mình đã từng nhìn thấy người này ở đâu. Trong những đêm chúng tôi mới vào núi Cửu Hoa, có một ngày không biết vì sao tất cả mọi người lại rơi vào hôn mê, lúc ấy đã có người cứu tôi, không đúng, hiện tại xem ra chưa hẳn là cứu.
Ngay từ lúc đầu, chính vì người này mà giữa hai đoàn đội của chúng tôi mới trở nên nghi ngờ lẫn nhau, mà ông cũng đã lợi dụng người này khiến đường chúng tôi đi bị chệch hướng, đúng chứ?”
"Trường An, ý của cậu đây là cỗ thi thể kia?” Lão Yên kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, có lẽ ngay cả ông ấy cũng không ngờ lại có một vở kịch kịch tính như vậy.
Ngay khi lão Hàm vừa định phản bác thì tôi đã lập tức ngăn cản ông ta: “Ông không cần phủ nhận, bởi vì cổ trùng của Côn Bố có thể phân biệt được mùi của người này, nếu không thì trên người của người này chắc hẳn là có tổn thương nhỉ?
Nhưng lần này rõ ràng là nỏ mạnh đã hết đà, nếu không vừa rồi tại sao người này lại muốn lao lên bệ hỏi tội gì đó chứ? Rõ ràng là ông muốn nhân cơ hội này làm xáo trộn trận tuyến của chúng tôi lần nữa! Kết quả trộm gà không xong còn mất nắm gạo."
Ông ta không còn gì để nói, mà tôi cũng cười lạnh một tiếng, cơ quan cũng được, kinh Phật cũng được, tầng này vốn không có khảo nghiệm gì cả. Chỉ cần tượng Phật này xuất hiện là có thể lập tức đi từ cái bệ này đến tầng thứ chín, nhưng mọi người lại làm phức tạp hóa mọi chuyện.
Đương nhiên lúc nhìn thấy tượng Phật xuất hiện, chúng tôi đều đã thua.
Lão Hàm giống như một quả cà tím bị sương giá đánh gục, ông ta chỉ liếc nhìn tôi một cái nhưng không nói thêm gì nữa, mà lại yên lặng sờ vào cái bệ của tượng Phật: “Nhóc con, mấy cái mạng này đều do cậu, nếu không phải do cậu dẫn đầu…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận