Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 462

Tôi thở dài, không nghĩ tới một đêm tưởng chừng như yên tĩnh này lại ẩn chứa bao nhiêu sóng gió phía sau, may mắn thay đều đã được giải quyết.
“Đừng vui mừng quá sớm.” Lão Yên lại không mấy lạc quan, ông ấy cho rằng đây có thể chỉ là một động thái thăm dò của William, dù sao ông ấy cũng không dám quá mức thả lỏng khi chưa biết rõ chi tiết tình huống.
Ông ấy day trán, ánh mắt lại sáng lên: “Xem ra trên cuốn da dê thật sự có thứ gì đó rất ghê gớm!”
Lời này của lão Yên được sự tán thành của mọi người, nếu William không có động tĩnh, chúng tôi còn không xác định được nhiệm vụ lần này có giá trị hay không.
Nhưng người này vừa hành động như vậy, nhất thời khiến chúng tôi hiểu được trên cuốn da dê kia chắc chắn có chứa bí mật vô cùng chấn động.
“William liên lạc với ông lúc nào?” Cô Thu ở bên cạnh hỏi.
Sư phụ Dương à một tiếng, lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của lão Yên, ông ta lập tức nói: “Hai ngày trước người này nói chỉ cần nhìn thấy mấy người có động thái gì thì ra tay ngay, nếu không có thì cứ giữ yên như vậy.”
“Xem ra hành tung của chúng ta đều nằm trong sự kiểm soát của người này.” Ánh mắt Lão Yên thâm thúy: “Hai ngày trước chúng ta cũng mới từ Hồ Bắc trở về, nếu William đã duỗi tay dài như vậy, lần này chúng ta sẽ chặt đứt tay của đối phương!”
Những gì sư phụ Dương biết cũng rất hạn chế, lão Yên tùy ý hỏi vài câu liền thôi, sau đó chúng tôi tăng nhanh tốc độ hơn, trên đường nếu có thể ăn đồ ăn khô thì sẽ không xuống xe, thỉnh thoảng xuống xe cũng là vì để bổ sung thêm một chút lương khô, thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý.
Cứ như vậy, cuối cùng chiều hôm đó chúng tôi cũng đến dưới chân núi Cửu Hoa ở An Huy.
Bởi vì núi Cửu Hoa là một ngọn núi Phật giáo nổi tiếng, trên núi tổng cộng có hơn bảy mươi tòa chùa miếu, vô số tăng lữ, bởi vậy mới được xưng là: Cửu Hoa Phật Quốc!
Lúc chúng tôi đến thì trời đã tối, lão Yên thuê mấy phòng ở một khách sạn gần đó rồi đưa chúng tôi vào, dặn chúng tôi nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó liền cùng cô Tứ đi ra ngoài.
Tôi và Nha Tử được sắp chung phòng, vừa mới đi vào, anh ta đã thả người nằm xuống giường: “Xương cốt cả người tôi đều rã rời hết rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
“Nha Tử, anh có cảm thấy lão Yên có gì đó không đúng lắm không?” Tôi rửa mặt, nằm lên một cái giường khác, hai tay gối ở dưới đầu, nhìn chằm chằm trần nhà và nói.
Nha Tử ừm một tiếng: “Nhưng mà cũng bình thường thôi, tôi nghe thầy tôi nói lúc lão Yên làm nhiệm vụ luôn thần thần bí bí, dù sao có vài thứ cũng chỉ có đội trưởng mới có quyền tìm hiểu, cho nên...”
Nói xong anh ta đột nhiên im lặng, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi có phải đang nghi ngờ lão Yên không?
“Anh nói bậy bạ cái gì thế? Tôi nghi ngờ ông ấy làm gì chứ?” Tôi trợn mắt không nói nên lời, tôi còn không biết lão Yên là người như thế nào sao, chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.
Suốt đường đi thì luôn vội vã nhưng lúc này đến nơi rồi lại không hề vội, điều này làm cho tôi cảm thấy có chỗ không thích hợp.
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Nha Tử ở trên giường trở mình: “Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ lão Yên mang trang bị tới thì trực tiếp hành động là được...”
Tôi không vô tâm vô phế được như Nha Tử, chỉ cảm thấy lão Yên lần này sở dĩ khác thường như vậy rất có thể là bởi vì sự tồn tại của William, tôi hỏi Nha Tử: “Anh biết William không?”
“Tôi biết kiểu gì được, cậu không phải cũng đã nghe lão Yên nói sao, lúc ấy tôi vừa vào 701, cũng mới bảy tuổi thì biết cái gì chứ.”
Giọng Nha Tử càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng mơ hồ nói: “Tôi nói sao lão Yên lại nhận cậu làm học trò, thì ra là người hay suy nghĩ giống ông ấy, được rồi tôi muốn ngủ lắm rồi.”
Nói xong anh ta thật sự ngủ thiếp đi, để lại tôi trợn mắt há mồm.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng rất bất an, một người có thể trộm sạch toàn bộ khu lăng mộ và thuận lợi vượt biên thành công, chúng tôi thật sự có thể là đối thủ của đối phương sao?
Nói thật tôi thà chiến đấu với cương thi trong mộ, bởi vì dù thế nào đi nữa thì chỉ số thông minh của chúng nó đều có hạn, chính là dựa vào thực lực thật sự, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì thôi. Nhưng đấu với con người thì đòi hỏi nhiều thứ hơn là chỉ có sức mạnh.
Cốc cốc cốc!
Ngay lúc tôi đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa nhẹ, tôi lập tức cảnh giác nói: "Ai vậy?"
"Là tôi" Giọng của cô Thu truyền đến, tôi có chút đau đầu.
Dựa vào biểu hiện của cô ấy suốt dọc đường đi, tôi cho rằng tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.
Tôi mở cửa, có chút bất đắc dĩ nói: “Chị Thu, chị làm sao vậy?”
“Yên tâm, tôi không phải tới tìm cậu.” Chị ấy nghịch ngợm liếc tôi một cái, sau đó đi vào phòng, gần như thô lỗ xốc chăn của Nha Tử lên: “Nhóc con, dậy đi.”
“Ai vậy, có biết quấy rầy người khác đang ngủ sẽ bị thiên lôi đánh không hả?” Nha Tử không kiên nhẫn lẩm bẩm.
Cô Thu trực tiếp đạp anh ta một cước: “Thiên lôi đánh cái gì, cậu mà không đứng lên thì tôi đánh cậu trước!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận