Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 465

Lão Yên sắc mặt có chút khó coi, ông ấy chống thân thể nửa ngồi dậy, cân nhắc một lúc lâu mới nói: “Đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nếu không giết chết mấy cái đuôi này trước khi vào núi, vậy sau khi vào núi mức độ nguy hiểm sẽ càng cao hơn.”
“Tôi sẽ làm.” Đúng lúc này, cô Tứ vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, sau đó liền thấy anh ấy trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Lão Yên cười ha ha: “Vậy thì lần này đã không còn vấn đề.”
Tôi đột nhiên phản ứng lại, thì ra lão Yên sở dĩ náo loạn như vậy, thực chất cũng không phải như những gì ông ấy nói muốn thăm dò 303, mà là vì muốn ép buộc cô Tứ ra tay sao?
“Lá gan của ông cũng thật lớn, không sợ ngài ấy biết được sẽ tìm ông tính sổ sao?”
Cô Thu vỗ vỗ mặt mình: “Ở trước mặt ngài ấy diễn kịch thật sự mệt mỏi mà. Chỉ cần một biểu cảm không đúng thì đoán chừng ngài ấy cũng có thể nhìn ra.”
Lão Yên nhún vai: “Ngài ấy biết.”
“Cái gì?” Cô Thu suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ngài ấy, ngài ấy biết chúng ta.....”
Lão Yên ừ một tiếng: “Ngài ấy cũng không ngốc, chỉ là không nói toạc ra thôi.”
Cô Thu mất bình tĩnh, sợ cô Tứ trở về sẽ tìm cô ấy gây phiền phức, lão Yên nhìn thấy vậy thì cười ha ha: “Yên tâm đi, cô Tứ sẽ không tìm cô đâu, ngài ấy chỉ là tính tình có hơi lạnh nhạt một chút, cô xem xem không phải hiện tại ngài ấy cũng đi ra ngoài rồi sao?”
“Tôi không hiểu lắm.” Tôi xoa đầu: “Nếu cô Tứ đã theo chúng ta tới đây, tại sao còn làm thế này để buộc anh ấy phải ra tay? Chuyện của sư phụ Dương lúc đó không phải là do anh ấy chủ động giải quyết đó sao?”
Lão Yên cười: “Cũng không cần thiết phải làm chuyện như vậy, chỉ là cô Tứ cũng không đặc biệt muốn đối đầu với William, sở dĩ ở trên đường đi giải quyết cho chúng ta là bởi vì sợ đám người chúng ta chết cũng không biết mình làm sao lại chết, chẳng lẽ cậu không phát hiện sau khi bắt được sư phụ Dương ngài ấy đã không can thiệp nữa sao?”
Tôi suy nghĩ một chút hình như đúng là như vậy thật, còn về phần cô Tứ vì sao không muốn đối đầu với William thì lão Yên cũng không nói.
Cô Tứ trở về vào lúc tờ mờ sáng ngày hôm sau, anh ấy trực tiếp đẩy cửa phòng lão Yên ra, ý bảo chúng tôi đã có thể xuất phát được rồi.
Để không gây chú ý, chúng tôi đều đeo túi du lịch thông thường, ngoại trừ cô Tứ và Côn Bố tương đối đặc biệt, những người còn lại đều mặc áo khoác quân đội, không khác gì khách du lịch.
Chúng tôi cứ như vậy đi tới dưới chân núi Cửu Hoa, tôi nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt, lại nhìn các Phật tử sùng đạo xung quanh, cuối cùng cũng có chút phấn khích... Không biết phù đồ chín tầng trong truyền thuyết có phải thật sự ẩn trong thâm sơn này hay không?
“Hôm nay là Tết Nguyên Đán, chắc là sẽ không có nhiều khách du lịch đâu nhỉ?” Tôi hà hơi, xoa xoa khuôn mặt lạnh cóng của mình.
Vốn tưởng ở miền Nam sẽ ấm hơn một tí, nhưng sáng nay khi vừa ra ngoài tôi đã nhận ra mình sai rồi, miền Nam lạnh đến thấu xương, dù có mặc bao nhiêu lớp quần áo cũng vô ích, không khí ẩm ướt sẽ xuyên qua các lỗ chân lông và chui vào mọi ngóc ngách trên cơ thể, khiến người ta cảm thấy lạnh run lẩy bẩy.
Tôi cũng đến khi thức dậy vào buổi sáng mới nhận ra hôm nay đã là ngày 28 tháng 12 âm lịch, ngày mốt chính là giao thừa, ngay cả khách sạn nơi chúng tôi ở cũng tràn ngập không khí vui vẻ, chỉ là chúng tôi có lẽ sẽ không có thời gian để về đón năm mới.
Lão Yên thở ra một hơi: “Tết Nguyên Đán mới chính là mùa đông người nhất. Hàng năm, lượng người đến xin xăm có thể xếp hàng dài từ đỉnh núi đến tận chân núi."
“Ha, không biết những người này đang nghĩ gì nữa, chỉ bằng một quẻ xăm đầu năm thì có thể chứng tỏ được gì chứ? Có chen đến chảy máu đầu cũng không thể chen vào được. Năm mới tết đến không lo ở cạnh người nhà mà lại chạy tới chỗ này lăn lộn."
Nha Tử không đồng ý với cách làm của những người này, anh ta dùng mũ trùm đầu của áo khoác quân đội che đầu, cả người đều co rút trong chiếc mũ, chỉ để lộ một cặp kính râm.
Lão Yên không bày tỏ ý kiến gì đối với suy nghĩ của khách du lịch, chỉ vẫy vẫy tay: “Đi thôi! Chúng ta phải đi theo lộ trình của khách du lịch đến giữa sườn núi, sau đó lại xuyên qua sườn núi tiến vào vùng núi sâu, hướng về khu không người mà xuất phát. Giai đoạn này mọi người đều phải cẩn thận một chút, đừng để người khác chú ý, tránh gây ra rắc rối không cần thiết.”
Sư phụ Dương bị chúng tôi để lại trong khách sạn, bởi vì ông ta thực sự không thích hợp đi theo chúng tôi, nhưng lão Yên đã chuẩn bị rất chu đáo, William cũng sẽ không tìm tới sư phụ Dương để gây phiền toái.
Không biết có phải nguyên nhân do khách sạn mà chúng tôi đã ở hay không, dọc đường đi chúng tôi không thấy có nhiều khách du lịch cho lắm. Nhưng khi đến gần chân núi thì lượng khách du lịch lại dần dần tăng lên, phần lớn họ đều bọc kín mít, có người đi cùng gia đình, có người thì đi một mình, tất cả đều thành kính hướng về phía đỉnh núi.
Thậm chí trên đường lên núi tôi còn nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cứ mỗi bước đi là lại quỳ xuống lạy một cái, bộ dáng thành kính đó thật khiến người cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận