Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 235: Tàm Tùng Đang Đợi Người

Nhưng ở đây không chỉ xuất hiện những con đường song song mà độ khó còn không hề giảm đi, thậm chí còn càng ngày càng tăng cao, điều này khiến tôi không khỏi ngạc nhiên!
Tuy nhiên, tôi và Nha Tử cũng chỉ cảm khái một phen, sau đó liền cõng Trát Tây nhanh chóng chạy vào trong cung điện.
Nói là cung điện, nhưng kỳ thật quy mô của gian mộ này chẳng lớn lắm, nhưng nó thực sự rất tráng lệ, Nha Tử nói không có sai, bên trong quả thật có dấu vết sinh hoạt của người sống.
Trong điện có khoảng mười chiếc bàn đá được sắp xếp ngẫu nhiên, trên một số bàn còn có đĩa trái cây vứt ngổn ngang chưa kịp dọn dẹp, bên trong là đồ ăn đã mục nát từ lâu, nay đã sắp hóa thành tro bụi.
Phía sau bàn đá có một bệ đá cao hai mét, rộng gần mười mét, Nha Tử giải thích rằng đây có lẽ là nơi để những người thợ thủ công ngủ và nghỉ ngơi.
“Tàm Tùng đối xử với những người thợ thủ công này thật tốt, chỉ là không biết đến cuối cùng họ có sống sót hay không.” Tôi nhẹ nhàng chạm vào bệ đá, cảm khái một câu.
“Được rồi, lát nữa hãy nghĩ tới việc đó sau, kiểm tra tình hình của anh ta trước đi.” Nha Tử đặt Trát Tây nằm ngửa trên bệ đá và nói với tôi.
Tôi xốc quần áo của Trát Tây lên, quả nhiên, sau một phen chạy nhảy, miệng vết thương của anh ta đã hơi nứt ra, tôi giúp anh ta băng bó lại rồi nói: “Tuỳ số phận của anh ta vậy! Những vết thương này, đặc biệt là vết thương ở ngực, quá nghiêm trọng, nếu bị nhiễm trùng, mưng mủ sẽ gây sốt cao, căn bản là không thể khỏi được.”
Nha Tử ngồi lên một cái bàn đá, xoa xoa bả vai: “Người này nhìn không mập, sao lúc hôn mê lại nặng như thế, tôi cũng chẳng thèm quan tâm anh ta có chuyện gì hay không, tuy nhiên nếu muốn biết vị trí của Côn Bố, đoán chừng chỉ có thể chờ anh ta tỉnh lại mà thôi.”
Tôi biết Nha Tử không có tình cảm gì đặc biệt với Trát Tây, cho nên khi anh ta nói ra những lời như vậy tôi cũng chẳng cảm thấy kỳ lại, hơn nữa tôi cũng có suy nghĩ giống hệt anh ta, rốt cuộc Côn Bố mới là đồng đội thân thiết của chúng tôi.
Chỉ là, chúng tôi chẳng biết liệu người này có thể tỉnh lại hay không…
“Trước tiên chúng ta cứ nhìn qua trận bát quái đi.” Nha Tử cũng biết Trát Tây không thể tỉnh lại trong chốc lát, bèn chỉ vào góc tường phía tây và nói.
Tôi nhìn qua, thấy ở đó cũng có một trận bát quái được tạo thành từ tơ tằm, to bằng hai lòng bàn tay người lớn, những đường đi phức tạp trên đó khiến tôi nhìn mà hoa cả mắt.
“Trận bát quái này thoạt nhìn thật thần bí.” Tôi chậm rãi đi tới góc tường, chỉ thấy tuy rằng nhìn bề ngoài trận pháp này cũng giống với những trận bát quái bình chúng tôi thường hay thấy, chỉ có thứ tự tám cửa là có chút khác biệt, thoạt trông có chút kỳ dị.
Nha Tử chỉ vào phần trong cùng của trận bát quái, nói: “Hẳn đây chính là một trận bát quái đảo ngược, cửa sinh ban đầu đã bị thay đổi, cho nên chúng ta vừa tiến vào đã đi vào cửa tử, nhưng trong cửa tử này lại có một đường sống sót, nó giống như một cách cửa đặc biệt để chừa lại cho người sau một cơ hội vậy.”
Tôi cẩn thận quan sát trận bát quái trước mặt, suy nghĩ một lát rồi gật đầu một cách trầm tư: “Nói như vậy, chủ nhân của ngôi mộ này còn đang chờ đợi người ngoài tới sao?”
Bình thường, những lăng mộ đều được thiết kế để ngăn chặn những kẻ xâm nhập, đặc biệt là bọn trộm mộ, con đường duy nhất được tạo ra cũng chỉ nhằm thuận tiện cho việc an táng chủ nhân của ngôi mộ khi được trăm tuổi.
Cho dù là như vậy, thì sau khi chủ nhân được chôn cất, con đường duy nhất này sẽ bị lấp kín, những người đưa tang hầu hết sẽ bị tuẫn táng theo, loại lăng mộ đặc biệt để lại một cơ hội sống cho người ngoài quả thực rất hiếm thấy.
Tôi và Nha Tử nhìn nhau, đều cảm thấy hơi rùng mình, nếu dựa theo lời này, vậy Tàm Tùng đang đợi ai chứ.
Không, phải nói là một người đã chết còn có thể chờ đợi ai tới?
Im lặng hồi lâu, Nha Tử mới lên tiếng: “Chúng ta tốt nhất là đừng tự hù dọa chính mình, nói không chừng đây là trò chơi khăm của Tàm Tùng thôi! Từ xưa tới nay, kẻ bề trên đều tự phụ, tôi đoán ông ta không nghĩ sẽ có ai phá được trận bát quái của mình, cho nên mới cố ý giữ lại một cửa sinh nhằm chế giễu chúng ta đấy.”
“Chế giễu? Một người đã khuất như ông ta còn nhìn thấy cái gì mà chế với giễu.” Tôi chạm vào trận bát quái: “Mà cửa sinh này cũng được giấu rất kỹ, người không biết bản vẽ căn bản không tìm được, vậy có để lại cửa sinh cũng chẳng ích gì.”
Sở dĩ tôi và Nha Tử có thể ra ngoài là vì anh ta đã vô tình lạc vào cung điện, còn mấy tay lão luyện như nhóm của lão Yên vẫn chưa tới được nơi này, có thể thấy được trận bát quái này phức tạp đến mức nào, để lại một cửa sinh có ích lợi gì chứ?
Nha Tử xoa cánh tay, không nói chuyện nữa, thấy anh ta như vậy tôi cũng hơi hối hận, rốt cuộc khi đeo kính râm vào thì lá gan của anh ta cũng không còn lớn nữa.
Vì thế, tôi bèn vỗ vai Nha Tử: “Có lẽ anh nói cũng đúng, chúng ta không cần phải buồn lo vô cớ.”
Nha Tử trợn trừng mắt với tôi, nói tôi thật nhàm chán, doạ anh ta hết hồi rồi lại chạy tới an ủi.
Tôi mỉm cười không nói gì, lại đi một vòng trong cung điện, phát hiện không còn gì hữu dụng nữa, lúc này mới tuỳ tiện chọn một chiếc bàn đá để ngồi xuống, mời Nha Tử ăn chút gì đó.
Chúng tôi đã vật lộn trong lối đi một hồi lâu, đặc biệt tôi còn mất không ít máu, nếu còn không ăn chút gì đó thì sợ tôi không chịu nổi.
“Hì hì, cho cậu thứ tốt này!” Nha Tử cười ha hả mà móc từ trong balo ra một túi thịt bò khô, anh ta đưa nó cho tôi: “Chỉ còn lại một chút thôi, hơi khó cắn, nhưng lại có thể bổ sung chất đạm cho cậu, cậu ăn tạm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận