Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 544

Thế nhưng Dạ Tinh vừa tỉnh lại đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản của mình, cô Thu vừa định xốc tay đối phương lên kiểm tra đã bị cậu ta né tránh không một chút lưu tình nào, cho nên cô ấy cũng chỉ đành kiểm tra qua loa, sau khi xác định Dạ Tinh đã hạ sốt thì cũng mặc kệ cậu ta.
Đồ Tể nghe theo lệnh của Dạ Tinh đã đặt cậu ta xuống, Dạ Tinh sốt cao cả một ngày, vừa mới đứng trên mặt đất còn hơi loạng choạng, có lẽ vì thân thể suy nhược, nhưng sắc mặt của cậu ta đã tốt hơn một chút, không còn đỏ bừng nữa.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của cậu ta trông càng khó coi hơn, toàn bộ khuôn mặt đều tái nhợt, trông chẳng còn chút máu nào.
“Làm sao vậy, vẫn chưa khỏi hẳn à?” Trường Không lo lắng hỏi, nhưng Dạ Tinh lại làm như không nghe thấy, đẩy tay Đồ Tể đang đỡ mình, cậu ta chậm rãi nhìn tất cả chúng tôi một lượt, sau đó lảo đảo ngã xuống.
Vừa khéo tôi lại đang đứng ngay cạnh tên này, thế nên đã vội vàng đỡ lấy cậu ta, lúc này tôi mới phát hiện ra người này không chỉ còn nhỏ tuổi, mà người cũng rất gầy, chỉ cần dùng một tay cũng có thể đỡ được cậu ta mà còn chẳng tốn chút sức nào.
Nhờ cánh tay của tôi mà cậu ta có thể đứng thẳng trở lại, nhưng vẫn cứ lung lay như sắp đổ.
Cậu ta buông tay tôi ra, run rẩy bước hai bước, sau đó hơi nhắm mắt lại, dường như đã cạn kiệt sức lực: “Là ai nhốt các người ở đây?”
“Đây chính là chuyện cậu muốn nói đấy à?” Vừa rồi quả thật lão Yên không dám thở nửa hơi, vừa nghe được lời nói của Dạ Tinh ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Tinh hoài nghi nhìn về phía lão Yên, có phần khó hiểu trước thái độ của lão Yên.
Đoán chừng là vì lão Yên đã nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Dạ Tinh, cho nên thái độ của ông ấy lúc này hệt như đang bất lực khi đối xử với trẻ con, cũng vì thế mà ông ấy vẫn kiên nhẫn mà giải thích một câu.
Thế nhưng sau khi Dạ Tinh nghe được lời giải thích của lão Yên thì sắc mặt càng tái nhợt, thoạt trông y hệt một con búp bê sứ mỏng manh.
Cậu ta lắc đầu: “Không phải…”
“Cái gì không phải?” Lão Yên khó hiểu nói.
Dạ Tinh yếu ớt, sau khi nghe lão Yên nói xong, phải thật lâu mới nói được một câu: “Người đang nhốt chúng ta, là người muốn mạng chúng ta!”
Sắc mặt lão Yên chợt thay đổi, vội hỏi lại rốt cuộc Dạ Tinh có ý gì. Nhưng không biết vì sao, rõ ràng Dạ Tinh vừa mới tỉnh lại đã tiếp tục ngất đi, hơn nữa, trông bộ dáng lần này có vẻ còn nghiêm trọng hơn trước.
“Tiểu Thu, mau, lại đây hỗ trợ.” Lão Yên bị dọa vội hét lên một câu, cô Thu cũng nhanh chóng chạy tới.
Hai người cố gắng sơ cứu và bón thuốc cho Dạ Tinh, cuối cùng Dạ Tinh cũng tỉnh lại. Nhưng thời gian tỉnh táo của cậu ta cũng rất ngắn ngủi, thậm chí còn chưa tới nửa phút, trong nửa phút này, cậu ta chỉ kịp nói một câu: Nếu không muốn chết, phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi nơi này.
“Lão Yên, ông có thấy lời này đáng tin không?” Lông mày của cô Thu đã nhíu chặt lại.
Cô Tứ không cho chúng tôi rời đi, nhưng Dạ Tinh lại nói cứ ở lại sẽ gặp nguy hiểm, chúng tôi chắc chắn sẽ tin tưởng cô Tứ. Thế nhưng biểu hiện vừa rồi của Dạ Tinh cũng không giống đang giả bộ, cho nên, trong lúc nhất thời, chúng tôi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, Côn Bố đột nhiên mở miệng, trên mặt anh ta còn lộ ra vẻ hoảng sợ hiếm thấy: “Nha Tử đâu?”
Đúng rồi, vừa rồi chỗ này đang nhốn nháo hoảng loạn, phía bên Nha Tử lại không có chút động tĩnh nào, dường như từ lúc cô Thu đáp trả lại một câu, anh ta đã chẳng còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
“Nha Tử?” Tôi cất cao giọng gọi anh ta, nhưng không có ai đáp lại.
Đánh giá từ âm thanh nói chuyện của anh ta trước đó, tôi đoán anh ta đang cách chúng tôi không xa, nếu anh ta vẫn còn ở đó, vậy nhất định có thể nghe thấy tiếng hét của tôi, hơn nữa, tuy rằng Nha Tử ham chơi, nhưng những lúc thế này anh ta chắc chắn sẽ không trêu đùa tôi, cho nên… Anh ta đã thực sự xảy ra chuyện rồi!
Tôi bất an muốn chạy qua đó xem thử, nhưng Côn Bố lại kéo tôi lại, bảo tôi đừng tùy hứng, tình huống bây giờ chưa rõ thế nào, nếu cứ đi như vậy thì sẽ dễ dàng bị diệt từng người một, cho nên, kể từ giờ trở đi, tốt nhất là không ai được rời khỏi đội.
“Lão Yên, ông mau nghĩ cách đi!” Tôi trở nên lo lắng, vội chạy tới chỗ lão Yên thúc giục.
Có lẽ trong lòng tôi vẫn cảm thấy kỳ thực lão Yên biết được điều gì đó, nhưng ông ấy vẫn không chịu nói với chúng tôi.
Lão Yên bị lời thúc giục của tôi làm cho sốt ruột: “Mới chỉ qua chốc lát thì ông đây có thể nghĩ ra được cách gì, im miệng hết cho ông!”
Sau một tiếng hét này, tôi mới kinh ngạc nhận ra hộp thuốc của lão Yên đã gần hết, xung quanh chân ông ấy lúc này đều là tàn thuốc, cứ chốc lát ông ấy lại móc ra một điếu thuốc, hút được một hai hơi lại bực bội ném xuống đất, rồi dùng chân giẫm tắt.
Tôi chợt im lặng, chưa bao giờ tôi nhìn thấy lão Yên như vậy cả, trước đây, dù gặp phải tình huống nào, ông ấy đều tỏ ra mình đã nắm chắc mọi chuyện, nhưng bây giờ có vẻ ông ấy chẳng có chút manh mối nào.
“Lão Yên, rốt cuộc tình huống này là thế nào, chúng ta cứ luôn đi vào sâu trong rừng, thực sự có thể tìm ra phù đồ chín tầng sao? Liệu có phải chúng ta đã rơi vào một vòng luẩn quẩn rồi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận