Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 698

Nhìn thấy khuôn mặt này, tôi vui mừng kêu lên: “Cô Tứ?”
Sau khi tôi kêu lên lập tức nhận được những ánh nhìn khó chịu từ những người xung quanh, tôi vội vàng cúi người tỏ vẻ xin lỗi, sau đó hạ giọng hỏi cô Tứ tại sao cô ấy lại đến đây.
Cô ấy mặc đồ trắng, là đồ nam, khí chất độc đáo rất nổi bật giữa đám đông.
“Còn cậu thì sao?” Cô tứ hỏi ngược lại một câu.
Tôi nói ngắn gọn với cô ấy mấy câu, cô ấy khẽ cau mày khiến tim tôi lỡ nhịp. Nhưng cô ấy cũng không chú ý tới sự khác thường của tôi mà chỉ nghiêng người về phía trước rồi nói: “Chuyện lão Yên sắp làm rất nguy hiểm, lúc cậu trở về nói ông ấy nhớ kỹ, chưa đến thời điểm cuối cùng nhất định phải chờ tôi trở về!”
Nói xong cô ấy liền lui trở về, như thể chỉ đang nói chuyện vài câu với một người bạn bình thường, nhưng cô ấy lại không hề biết rằng khi cô ấy đến gần, tim tôi đập nhanh đến nỗi gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cuộc đấu giá cũng đã bắt đầu.
Những thứ mà nhà họ Lâm mang ra cũng không tệ lắm, có vài món đồ vừa thấy đã thu hút sự chú ý của tôi, bao gồm cả ngọc bích và cả vũ khí mà tôi thấy có thể sử dụng được, nhưng tôi không còn cách nào khác đành phải kiềm chế bởi vì thiếu tiền.
Giữa chừng cô Tứ có ra tay một lần, mức độ tăng giá cùng với khí thế của cô ấy khiến tất cả mọi người choáng váng, cuối cùng chiếm được một miếng màu xám nghe nói là vảy rồng.
Tôi lại cảm thấy thứ này tám phần là đồ giả, nhưng nhìn cách mà cô Tứ quyết tâm chiếm được, tôi lại có chút rung động.
Tuy nhiên, tôi nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, đó chính là vay tiền!
“Cái đó, cô Tứ... ” Tôi có chút xấu hổ.
Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi tôi có chuyện gì, tôi xoa tay một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: “Ngài có thể cho tôi mượn chút tiền được không?”
Cô Tứ có chút ngạc nhiên, sửng sốt khoảng hai ba giây mới kịp phản ứng, liền cười khẽ một tiếng: “Cậu cứ thoải mái kêu giá đi.”
Tôi đỏ mặt gật đầu, sau đó yên tâm quay lại xem đấu giá, thật ra tôi muốn nhìn cô Tứ nhiều hơn, nhưng lại sợ bị cô ấy phát hiện, đến lúc đó lại mất cơ hội.
Càng về sau vật phẩm đấu giá càng quý hiếm, bầu không khí cũng ngày càng trở nên căng thẳng hơn, nếu không phải có nhà họ Lâm đè ép đoán chừng đã đánh nhau, nhưng tôi vẫn không thấy người ở lầu hai ra tay, tôi thậm chí còn hoài nghi trong phòng đó có người ngồi không, nhưng ánh sáng của đèn lại không thể lừa người.
Khi người đấu giá lấy ra một món đồ sứ không có bất kì họa tiết trang trí gì thì phía trên đó rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Sau khi gây ra động tĩnh thì đám người phía dưới này liền không có chuyện gì làm, một người hai người đều ngửa cổ nhìn, hy vọng có thể thấy mặt người ở lầu hai.
Tuy nhiên những người này ẩn giấu rất kĩ, ngay cả khi giơ bảng cũng là người bên ngoài làm thay, làm sao có thể nhìn thấy bộ mặt thực sự của họ được?
Tôi cũng không có hứng thú với mấy người này, chỉ dựa lưng vào ghế chờ đợi, người đấu giá đã nói đây là vật phẩm gần cuối, như vậy thì tiếp sau đó sẽ là tiền Ngũ Đế.
Tôi quay đầu lại nhìn cô Tứ, cô ấy đang tựa lưng vào ghế dựa nhắm mắt lại, vẻ mặt lười biếng, tôi phát hiện từ khi cô ấy khôi phục lại thân phận nữ trước mặt chúng tôi, trên người ngoại trừ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ra liền có thêm một chút lười biếng, nhìn qua vô cùng mê người.
Tôi nuốt nước bọt, nhịn xuống nội tâm xúc động lần nữa quay đầu lại, tâm tư đã không còn ở trên vật phẩm đấu giá...
Chờ đến khi tôi nghe được ba chữ "tiền Ngũ Đế" mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy người đấu giá đang giơ một cái hộp trải lụa đỏ, bên trong có năm đồng tiền lẳng lặng nằm ở đó.
Sau khi người đấu giá giới thiệu xong, tôi rõ ràng cảm giác được mấy người xung quanh cũng không nhiệt tình cho lắm, thậm chí có người còn nghi ngờ nhà họ Lâm sao lại lấy thứ này làm bảo vật cuối cùng?
Nội tâm của tôi lại khó nén kích động, không ai cảm thấy hứng thú thật vừa vặn!
“Giá khởi điểm là một vạn, bắt đầu đi.” Không biết người đấu giá có nghe được phía dưới thảo luận không, trên mặt vẫn có nét cười như cũ, nhưng mà cô ấy lại hơi nâng mắt, nói cách khác chính là đang chờ người ở lầu hai ra giá.
Người trong đại sảnh này chướng mắt tiền Ngũ Đế, nhà họ Lâm xem ra cũng không để ý đến bọn họ.
Một vạn…Tôi sờ mấy ngàn tệ trong túi, trong lòng cười khổ, lão Yên à lão Yên, không biết ông có tính đến tiền Ngũ Đế này lại đắt đến phát rồ như thế hay không?
Nghĩ tới đây, tôi lại nhịn không được liếc mắt nhìn cô Tứ, ai ngờ cô ấy đã tỉnh, thấy tôi quay đầu liền nhướng mày với tôi, như đang hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi vội vàng lắc đầu, lần nữa quay đầu lại chú ý vào buổi đấu giá.
“Một vạn ba.”
Sau khoảng chừng mười giây im ắng, ở một gian phòng phía tây của lầu hai có giọng nói vang lên, giọng nói này rất trầm, khác biệt rất rõ với những người trước, chắc là bản thân tự mình ra tay.
Tôi không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ, người này sau khi mở miệng thì xung quanh có chút xôn xao, như thể người mới mở miệng là một nhân vật lớn nào đó rất khó lường, nhưng bọn họ cũng không nói cụ thể là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận