Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 446

"Ai dà!” Lão Yên nhìn theo bóng lưng của Côn Bố rồi thở dài thật sâu, sau đó bất lực lắc đầu nói: "Đều là một đám không biết nghe lời, thật đúng là đau cả đầu.”
“Lão Yên, tôi muốn hỏi một chút về việc ở Miêu Cương có quy định gì vậy?” Tôi tò mò hỏi, thứ có thể khiến lão Yên thất thố như vậy e rằng không đơn giản.
Lão Yên lấy ra một điếu thuốc, sau đó một hơi hút hết một phần ba rồi giữ nó một lúc mới phun ra, mà vòng khói đó làm biểu tình của ông ấy thoạt nhìn có chút mông lung.
"Thứ được coi trọng nhất ở một nơi như Miêu Cương chính là huyết thống, mặc dù trên danh nghĩa thì những năm này Côn Bố vẫn luôn ở 701 và chưa từng quay về Miêu Cương, nhưng chung quy cậu ta vẫn là người của Miêu Cương, cho nên những người ở Miêu Cương sẽ không đối phó cậu ta, nhưng nếu cậu ta muốn hoàn toàn thoát khỏi Miêu Cương, như vậy…”
Nói tới đây, sắc mặt lão Yên trở nên lạnh lùng: “Đáng lẽ tôi nên đi cùng cậu ta đến Miêu Cương.”
“Chính xác là xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
"Toàn bộ máu của cậu ta sẽ bị rút cạn.” Lão Yên nói chậm rãi, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc.
Tôi chợt ngây ngẩn cả người: "Đây là có ý gì? Sẽ không..."
Tôi nuốt nước miếng, máu đã bị rút cạn, làm sao người còn sống được, nhưng Côn Bố đứng ở trước mặt tôi rõ ràng đang rất tốt mà?
Nhưng tôi lại chợt nhớ đến lời anh ấy vừa nói với lão Yên trước khi rời đi, nói rằng vì anh ấy là Cổ Vương nên bộ tộc mới nương tay với anh ấy?
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Chính vì cậu ta là Cổ Vương, nên đám người ở Miêu Cương kia càng không có khả năng bỏ qua cho cậu ta, nếu không sự tồn tại của Côn Bố sẽ là một loại uy hiếp và là một sự vũ nhục đối với bọn họ!
Cậu thử nghĩ đi, Miêu Cương tự xưng là quê hương của cổ độc, bọn họ sao có thể cho phép Cổ Vương không thuộc về Miêu Cương chứ?”
“Vậy Côn Bố...” Tôi lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn vào nơi Côn Bố biến mất, nếu anh ấy mất đi năng lực chơi độc ... vậy thì vị trí của anh ta ở 701 chắc chắn sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Lão Yên lắc đầu: “Hẳn không đến mức đó, nếu Côn Bố mất đi năng lực chơi độc, lấy ngạo khí của cậu ta thì nhất định sẽ không trở về 701. Nếu cậu ta đã quay về, chứng tỏ năng lực của cậu ta vẫn còn, chỉ là không biết vì bảo trụ năng lực này mà cậu ta đã phải chịu đựng bao nhiêu tội nữa."
Tôi an ủi lão Yên, nói là dáng vẻ vừa rồi của Côn Bố không giống như đã xảy ra chuyện lớn, kêu ông ấy đừng tự mình dọa mình như thế.
"Cậu trở về nghỉ ngơi trước đi, bị Lưu Hàn Thu giày vò như vậy hẳn là cậu cũng mệt mỏi rồi." Cũng không biết lão Yên có nghe lọt lời tôi nói hay không mà đột nhiên đổi chủ đề như thế.
Nhưng sau khi nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng cảm thấy toàn thân vô cùng bẩn thỉu, thế là tôi không nói thêm gì với ông ấy nữa vội vàng trở về ký túc xá, sau khi lấy quần áo thì đi thẳng vào nhà tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì tôi mới trở về ký túc xá, nhưng bản thân còn chưa kịp lau khô tóc thì Nha Tử đã vội vàng chạy tới: “Trường An đi mau, có nhiệm vụ!”
Tôi vừa nghe xong liền nhảy dựng lên, sau đó đi theo Nha Tử lao đến văn phòng của lão Yên, nhưng chỉ thấy trong văn phòng đã ngồi không ít người, giáo sư Hứa, cô Thu và thậm chí cả Côn Bố vừa mới rời đi cũng đã quay lại.
"Các cậu đến rồi à?” Lão Yên đã ngồi sẵn ở chỗ đó, sau khi thấy chúng tôi đã đến thì lúc này mới lên tiếng nói: "Nếu các cậu đều đã đến, vậy để tôi giải thích ngắn gọn về nhiệm vụ lần này."
Ông ấy gõ bàn một cái rồi nói: "Mọi người có biết phù đồ chín tầng không?”
Tôi lắc đầu, tôi chỉ nghe qua nó trong câu cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng của Phật giáo, phù đồ có nghĩa là tháp, phù đồ chín tầng này chắc cũng tương tự như vậy nhỉ?
Ngoại trừ tôi ra, những người còn lại cũng không biết nhiều về phù đồ chín tầng này, chỉ có giáo sư Hứa biết nhiều hơn một chút: “Có phải là Kim Địa Tạng không?”
“Ừ, nhưng lại khó có thể nói có Kim Địa Tạng hay không, chỉ là giá trị của bản thân cái phù đồ chín tầng này cũng đủ để chúng ta dốc hết toàn lực.”
Lão Yên nói: “Tình huống lần này tương đối đặc biệt, vì có thế lực bên ngoài tham gia nên cấp trên mới thúc giục như vậy, bọn họ sợ bị đám người kia chen vào trước.”
Sau lời giới thiệu của lão Yên, tôi mới biết được toàn bộ câu chuyện.
Thì ra “phù đồ chín tầng” này chỉ có trong truyền thuyết, tương truyền rằng Phật giáo rất thịnh hành vào thời nhà Đường, do trong nước xảy ra nội loạn nên hoàng tử của nước Tân La là Kim Kiều Giác đã mang theo chú chó cưng của mình đến nhà Đường làm thầy tu, lúc đó ngài đang tu hành ở núi Cửu Hoa.
Ngài từng truyền xuống một ước nguyện lớn lao “Địa Ngục chưa không, nguyện không thành Phật", sau khi ngài viên tịch, trong ba năm này thân xác của ngài quả thật không bị thối rữa nên được coi là thân thể Bồ Tát, sau này đã trở thành xác ướp đầu tiên của Trung Quốc.
Khi quốc vương của nước Tân La biết tin người con trai yêu dấu của mình sau khi qua đời đã hóa thành Bồ Tát, ông ấy vừa khóc rống vừa vui mừng nên đã cử một lượng lớn sứ giả đến nhà Đường để xây dựng một ngôi mộ khổng lồ cho ngài ấy ở núi Cửu Hoa: Cũng chính là phù đồ chín tầng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận