Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 319

Chưa nói đến việc có thể đến gần được nó hay không, nhưng sau khi đến gần rồi thì làm thế nào để vặn đứt được cái đầu cứng rắn của nó thôi cũng là một vấn đề vô cùng khó khăn!
"Trường An, Thương Thần và chúng tôi sẽ đánh yểm trợ cho cậu, còn cậu thì nghĩ cách đi vòng ra phía sau lưng nó.” Lão Yên quay người nói.
Tôi mở to mắt nhìn: "Sao mỗi lần xảy ra loại chuyện này đều là tôi đi vậy?”
"Nếu không thì để Nha Tử đi?” Lão Yên cũng không có ý ép tôi làm điều đó, mà Nha Tử cũng chủ động đứng dậy và nói là mình đã muốn thử loại chuyện kích thích này từ lâu rồi.
Lão Yên cười ha ha: "Đi thôi."
Tôi nhìn lão Yên chỉ trong vài câu đã thay đổi ứng cử viên như vậy thì luôn cảm thấy ông ấy quá mức khinh suất, nhưng Nha Tử đã đồng ý rồi nên tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Hai mắt của Nha Tử sáng lên như đang mài đao xoèn xoẹt, sau khi đánh bóng con dao kỹ lưỡng xong thì lúc này anh ta mới lăn sang một bên dưới sự yểm hộ của chúng tôi, tiếp đó là tìm một nơi hẻo lánh rồi nằm xuống, cuối cùng chậm rãi bò về phía bức tường nơi Phi Thi đang treo lơ lửng.
Pằng!
Ngay tại lúc Nha Tử hành động, viên đạn của Thương Thần cũng đã bay ra ngoài và hướng thẳng vào đầu của con Phi Thi.
Tôi nuốt nước miếng rồi hồi hộp quan sát tung tích cuối cùng của viên đạn này, dù sao Thương Thần cũng có thể bắn trúng ngực của nó ở trong bóng tối, cho nên, nói không chừng viên đạn này đã bắn trúng đầu của đối phương và khiến nó nổ tung.
Nhưng mọi chuyện diễn ra lại không như mong muốn, ngay khi viên đạn chuẩn bị bắn trúng mục tiêu, con Phi Thi đang treo trên tường đột nhiên mở mắt ra, sau đó nó dùng đôi mắt đỏ ngầu như muốn nhỏ máu nhìn chằm chằm vào chúng tôi, hai bên mép miệng mọc ra răng nanh sắc bén, bộ dạng đó trông như ma cà rồng vậy!
Ma cà rồng ở phương Tây cũng giống như cương thi ở phương Đông chúng tôi, nhưng ma cà rồng ở phương Tây thì bí ẩn hơn, còn ma cà rồng ở phương Đông thì đáng sợ hơn một chút.
Chỉ thấy đầu của nó hơi nghiêng sang một bên, khiến cho viên đạn của Thương Thần rơi vào khoảng không, sau đó trực tiếp ghim vào một lỗ trên tường.
"Không sai, lúc này mới đúng, nếu nó chết chỉ bằng một phát súng thì cũng quá nhàm chán rồi." Thương Thần không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy hưng phấn, anh ta liếm môi nói: “Ông đến chơi đùa với mày đây."
Vừa nói anh ta vừa rút khẩu súng còn lại ở bên hông ra, sau đó hai tay cầm súng và dựa vào tốc độ mà tôi khó có thể nhìn thấy nổ súng vào con Phi Thi kia.
Mặc dù con Phi Thi kia trông như đang chậm rãi tránh né, nhưng dường như lần nào nó cũng đoán trước được góc bắn của Thương Thần, ngay lúc đạn vừa bay ra ngoài thì nó đã tránh được.
“Có gì đó không ổn.” Lão Yên quan sát một lúc lâu, sau đó vỗ đùi nói: “Hỏng bét, tôi quên phần quan trọng nhất của cửu cửu quy nhất.”
Lúc ông ấy nói ra lời này thì cũng là lúc tôi đột nhiên cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không sai, có một chỗ khiến người ta cảm thấy đau đầu ở cửu cửu quy nhất này chính là tám cỗ thi thể còn lại có thể làm con mắt quan sát xung quanh thay cho Phi Thi.
Mặc dù không ai hiểu được nguyên nhân nhưng không thể không thừa nhận đây chính là sự thật!
Hỏng bét!
"Nha Tử, quay lại nhanh!" Tôi hét lên.
Nếu những thi thể này có thể nhìn thấy góc bắn của Thương Thần, vậy thì thời điểm Nha Tử nằm xuống thì đã bị phát hiện rồi, từ đó không thể hoàn thành nhiệm vụ đánh lén, nói không chừng con Phi Thi kia còn đang hướng về phía anh ta!
Nhưng tiếc là đã quá muộn, ngay khi tôi hét lên câu nói này, Phi Thi đã nhanh chóng mở sợi dây treo cổ của nó ra, ngay khi vừa chạm đất đã biến mất ngay tại chỗ, lúc này chỉ còn lại một tàn ảnh, nhìn phương hướng của nó thì rõ ràng là đang hướng về phía Nha Tử.
Lão Yên cũng phát hoảng: "Mau lên, bảo vệ Nha Tử!"
Không cần ông ấy nói, Thương Thần và tôi đã lần lượt nổ súng, có thể kéo dài được lúc nào thì hay lúc đó, trong khi lão Yên liều mạng chạy đến chỗ của Nha Tử, vừa chạy vừa hét.
Nhưng không hiểu sao Nha Tử lại làm như không nghe thấy tiếng hét của chúng tôi, thậm chí còn không hề sợ nguy hiểm mà vẫn chạy về hướng Phi Thi.
Nhưng vào lúc này thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi, chỉ thấy Phi Thi đã đi tới bên cạnh Nha Tử, sau đó giơ bàn tay lên rồi dùng sức ấn về phía đỉnh đầu của anh ta.
Tim tôi sắp nhảy đến cổ rồi, bàn tay cầm súng đang run rẩy không ngừng, thậm chí tôi còn không dám bắn nữa vì sợ vô tình làm Nha Tử bị thương.
Pằng Pằng!
Ngay lúc tôi đang do dự, Thương Thần đã ra tay lần nữa, nhưng tôi lại phát hiện nơi mà anh ta nổ súng không phải con Phi Thi kia mà là hướng của tám cỗ thi thể ở trên tường đang quét mắt tới.
Động tác của anh ta rất nhanh, cho nên trong lúc nhất thời đôi mắt của ba bộ thi thể ở trên bức tường ngay phía đối diện với Nha Tử đã bị viên đạn thay thế.
Nhưng ngay khi anh ta còn muốn tiếp tục bắn phá những cỗ thi thể khác thì cuối cùng con Phi Thi cũng cảm nhận được mối uy hiếp, nó thu hồi bàn tay đang ép về phía Nha Tử, sau đó quay người lại tấn công Thương Thần.
Mà ánh mắt của tôi cũng lập tức sáng lên: Đúng rồi, chỉ cần mất đi con mắt thì nó sẽ mất đi lợi thế!
Thế là tôi lấy lại bình tĩnh, sau đó thừa dịp con Phi Thi kia đang đuổi theo Thương Thần mà giải quyết con mắt của hai cỗ thi thể khác, mà lão Yên cũng chạy tới chỗ Nha Tử và kéo anh ta lại.
"Cậu không muốn sống nữa à?” Lão Yên hét lên.
Tôi nhìn về phía Nha Tử, chỉ thấy chiếc kính râm của anh ta đã được ghim vào ngực, khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng đến vô cảm, ngay cả những lời dạy bảo của lão Yên cũng không có tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận