Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 263: Mắt Không Nhìn Thấy

Tôi cũng cảm nhận được phẩm chất của các thành viên trong 701, người bình thường căn bản không thể bước vào nơi này, khả năng tất cả mọi người cùng âm mưu hãm hại một trưởng nhóm thực sự rất mong manh.
Lão Yên lắc đầu: “Không bỏ qua thì còn có thể làm được gì chứ? Đám người mới kia đều lần lượt hy sinh trong các nhiệm vụ trong vòng mười mấy năm qua, bản án này không thể nào lật lại được, trừ khi thầy tôi trở về, nhưng một người đã mất tích mười mấy năm rồi, cậu cảm thấy người đó còn thể sống sót được không?”
Nghe giọng điệu bất lực của lão Yên, tôi cũng cảm thấy thật không đáng, nhưng cũng chẳng biết dùng lời gì để an ủi ông ấy cả, đành phải im lặng. Trên mặt những người khác cũng tỏ ra không vui, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
“Tôi cũng chỉ nói như vậy thôi, mười mấy năm qua tôi đã sớm không để ý nữa rồi, các cô các cậu không cần phải như vậy…” Lão Yên cười nói.
Tuy rằng ông ấy nói như vậy, tuy nhiên tôi có thể nhận ra được, kỳ thật ông ấy rất muốn lật lại bản án cho thầy mình, chẳng qua đã trôi qua nhiều năm, ông ấy căn bản không thể làm nổi.
“Được rồi, đến nơi rồi, chuẩn bị xuống xe thôi.” Lão Yên thấy chúng tôi vẫn chẳng nói lời nào, bèn xua xua tay.
Tôi nhìn ra ngoài, chỉ thấy tấm biển của Cục Di tích Văn Hóa Yến Kinh đã hiện ra trước mắt, lúc này mới ngừng suy nghĩ.
Xe chậm rãi dừng lại, tôi theo sau đám người lão Yên xuống xe, ai biết vừa đứng dậy, tầm mắt tôi đã tối sầm, nếu không có lão Yên đỡ thì tôi đã ngã thẳng xuống đất rồi.
“Làm sao vậy?” Lão Yên cau mày.
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu, chắc là ngồi lâu quá thôi.”
“Ngồi lâu?” Lão Yên đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu đã rèn luyện trong quân đội bao nhiêu năm rồi mà cơ thể cứ như con gái thế, lại còn bị thiếu máu à?”
Nghe ông ấy nói như vậy tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn, lắc đầu, không chắc chắn nói: “Có lẽ là do mất quá nhiều máu chăng? Không có gì nghiêm trọng đâu, được rồi, mau vào trong thôi.”
Lão Yên thấy tôi thực sự không có vẻ gì bất thường, nên mới tiếp tục đi về phía trước.
Tôi lảo đảo đi theo sau ông ấy, lắc la lắc lư, bỗng tôi thấy mắt mình càng lúc càng hoa lên, hình ảnh lão Yên ngay trước mắt cũng càng ngày càng mờ đi, đến cuối cùng tôi chẳng thể nhìn thấy được nữa…
“Lão Yên?” Tôi lo lắng gọi một tiếng.
“Làm sao vậy?” Lão Yên nhanh chóng đáp lại, vừa nghe thấy giọng ông ấy vang lên từ bên cạnh, tôi vội vàng giơ tay bắt lấy, nhưng lại chộp vào hư không, còn khiến bản thân mình suýt chút nữa té ngã.
“Trường An, cậu làm sao vậy?” Giọng nói quan tâm của cô Thu vang lên gần đó, Côn Bố và Nha Tử cũng lo lắng hỏi thăm tôi.
Tôi hốt hoảng khua tay khắp nơi: “Tôi, tôi, hình như không nhìn thấy gì!”
Lúc này mọi thứ trước mắt đều tối đen, nếu không phải tôi xác định được bây giờ đang là ban ngày, tôi còn cảm thấy mình đang gặp ảo giác.
“Nhìn không thấy gì?” Giọng nói khiếp sợ của lão Yên lại truyền tới, tôi cũng không biết ông ấy làm cái gì, chỉ là sau khi xác định tôi thực sự không nhìn thấy gì, ông ấy đã nghiêm túc hỏi lại: “Cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải suốt đường đi vẫn ổn sao?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Tôi thật sự hơi luống cuống, tuy rằng lúc ở trong mộ tôi còn dũng cảm sẵn sàng chịu chết, nhưng bây giờ vất vả lắm mới thoát khỏi đó, tôi không thể nào bị mù được?
Đoán chừng lão Yên có thể nhận ra được sự hoảng loạn của tôi, bèn đặt tay lên vai tôi: “Đừng hoảng sợ, chúng ta cứ vào trong trước rồi nghĩ cách giải quyết.”
Tôi gật đầu liên tục, sau đó chắc là Nha tử đã đỡ tôi từ từ đi vào trong Cục Di tích Văn Hóa.
Khi chúng tôi vào trong 701, lão Yên và những người khác đã đưa tôi về ký túc xá, sau khi đỡ tôi nằm xuống giường, mọi người mới bảo tôi nhớ lại xem vấn đề này bắt đầu xảy ra từ khi nào.
“Tôi không nhớ, tôi thực sự không nhớ gì cả.” Đầu tôi lúc này như là hồ nhão, chẳng nhớ ra được gì cả, khiến tôi bực mình mà hét lên.
“Trường An!” Lão Yên đột nhiên quát lại một câu: “Đây chắc chắn là vấn đề cậu gặp từ trong mộ, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng, chỉ có nghĩ ra được thì chúng tôi mới tìm được cách cứu cậu, cậu hiểu không?”
“Nhưng tôi thực sự không thể nghĩ ra được, lão Yên, có phải tôi sẽ bị mù thật không, lão Yên?” Tôi hoảng sợ đến mức không biết mình đã nắm lấy tay ai, miệng cứ lẩm bẩm mãi.
Bụp!
Một cái tát nặng nề giáng vào mặt tôi, giọng nói tức giận của lão Yên lại vang lên: “Bây giờ cậu đã bình tĩnh lại chưa? Đừng nói là vẫn còn cơ hội, cho dù cậu có bị mù thật thì đã sao? Những người vào 701 có thể chết một cách nguyên vẹn đã là chuyện may mắn lắm rồi, có bao nhiêu người què tay cụt chân rồi? Đây chỉ là chuyện bình thường, khoảnh khắc đặt chân vào đây hẳn là cậu phải chuẩn bị tâm lý rồi chứ, bây giờ còn ầm ĩ lên làm gì.”
Tôi từ từ bình tĩnh lại trong tiếng chửi mắng của lão Yên, sau khi hít mấy hơi thật sau, tôi mới lên tiếng: “Vừa rồi do tôi quá hoảng sợ, bây giờ tôi ổn rồi.”
Lão Yên ừ một tiếng, bảo tôi tiếp tục suy nghĩ.
Tôi chậm rãi nhớ lại những gì đã xảy ra trong lăng mộ, cho đến khi tôi đột nhiên bừng tỉnh vào giây phút cuối cùng: “Đúng rồi, là Tàm Tùng!”
Tôi nhớ rõ trước khi mình ngất đi thực sự đã cảm nhận được một cơn đau nhức, khi tỉnh dậy tôi vẫn cảm thấy đau, chỉ là tôi đã bị phân tâm bởi những thứ khác.
Sau đó, cơn đau dường như đã biến mất, cho nên tôi cũng quên đi chuyện này. Mấy ngày qua tôi cứ tưởng sẽ không còn chuyện gì nữa, không ngờ lúc này chuyện bất thường lại xảy ra với tôi.
“Cũng tại chúng tôi.” Lão Yên tự trách nói.
Lúc ấy, cả cô Tứ và ông ấy đều ở đó, nhưng không ai chú ý tới sự bất thường của tôi, đây hẳn là lý do khiến ông ấy tự trách mình, nhưng tôi lại không trách cứ bọn họ, đứng từ góc độ của họ mà nói, lúc ấy tôi cũng chỉ bị Tàm Tùng cào một chút mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận