Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 326

Nha Tử bị tôi dọa sợ đến mức co rúm người về phía giáo sư Hứa, khiến giáo sư Hứa mỉm cười bất lực.
"Vậy thì rẽ trái thôi.” Sau khi tôi xác nhận lại phương hướng trên la bàn thì lên tiếng.
“Cẩn thận!”
Ai ngờ tôi vừa nhấc chân lên thì Nha Tử đi theo phía sau tôi đã hét lên, theo sau là viên đạn của Thương Thần, “pằng” một tiếng đã bắn vào vị trí phía trước chân của tôi, chỉ cần anh ta bắn chếch lên trên chút nữa thôi là đã bắn phế cái chân này của tôi rồi.
Nhưng tôi không nhìn thấy gì cả...
Tất nhiên là tôi biết bọn họ sẽ không làm chuyện vô ích, thế là tôi đã xoay đầu hỏi bọn họ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Hình như tôi nhìn thấy một thứ giống như một con thỏ màu xám." Nha Tử nói một cách không chắc chắn.
Mà Thương Thần càng trực tiếp hơn, nói anh ta nhìn thấy con thỏ đó định cắn tôi nên mới nổ súng, có quỷ mới biết bị một con thỏ ở trong mộ cắn trúng có biến thành thỏ không?
Tôi trực tiếp phớt lờ câu nói sau cùng của anh ta, quay đầu nhìn về phía cái lỗ nhỏ do Thương Thần tạo ra ở phía trước chân mình, đồng thời không dám tin nói: “Đây là trong mộ, con thỏ này chui ra từ chỗ nào vậy?”
Huống chi, khắp nơi trong mê cung đều trống rỗng, rốt cuộc thì con thỏ kia có thể chạy đi đâu?
Nếu như nói vừa rồi là do tôi chỉ chú ý đến phía trước mà không chú ý đến dưới chân của mình thì bây giờ nó đã đi đâu rồi?
Nha Tử và Thương Thần cũng không thể giải thích được, còn đám người lão Yên đứng ở phía sau bọn họ càng không biết rõ ràng.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra: “Xem ra trên con đường này còn có điều bí ẩn khác, tôi sẽ đi lên phía trước một đoạn, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mọi người hẵng đi lên.”
“Trường An!" Nha Tử nói: "Cậu không thể tự đặt mình vào nguy hiểm được."
Tôi xua tay bảo anh ta đừng nói nữa, chỉ cần anh ta chuyên tâm giúp tôi quan sát bốn phía, còn Thương Thần thì sẵn sàng hỗ trợ tôi bất cứ lúc nào là được.
Thực ra thì tôi cũng không muốn làm anh hùng đâu, nhưng do lối đi này quá chật hẹp, nếu như tất cả mọi người cùng đi lên, một khi xuất hiện con thỏ mà họ nói đến, cho dù chúng tôi có muốn lùi lại thì cũng không có chỗ nào để rút lui, nói không chừng sẽ chết cả đám, còn không bằng để tôi đi thăm dò sâu cạn trước rồi lại nói.
Tôi chăm chú nhìn về phía trước chân mình rồi lại bước lên lối đi bên trái, lần này không có chuyện gì xảy ra.
Tôi bước về phía trước từng bước một, một tay cầm đèn pin, một tay cầm súng lục, đi từng bước khoảng ba bốn mét.
"Không có chuyện gì nữa rồi, mọi người đều đến đây đi.” Tôi xoay người kêu bọn họ.
Sau đó tôi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Nha Tử và Thương Thần, dù cho đang đứng cách xa như vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ sự hoảng sợ ở trong đáy mắt của bọn họ, tiếp đó chỉ thấy Thương Thần giơ súng về phía tôi, trong khi Nha Tử gào lớn kêu tôi mau rút về.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ba viên đạn liên tiếp bắn về phía sau tôi, khiến tôi vô thức quay lại, chỉ thấy một viên đá tròn vo đang lăn nhanh về phía mình…
Lăn?
Trong đầu tôi hiện lên từ này, đây rõ ràng là một con đường bằng phẳng, tại sao lại có đá lăn?
Nhưng tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ba viên đạn do Thương Thần bắn ra đều không có tác dụng gì với hòn đá, chỉ thấy cái thứ này sắp ép tôi thành bánh thịt mà thôi.
Tôi quay đầu lại, trực tiếp dùng tốc độ chạy nước rút mà chạy thẳng về phía đám người Nha Tử.
"Nhanh, Trường An, nhanh lên nữa!" Nha Tử gần như sắp khóc rồi, anh ta không tự chủ được mà bước một chân lên hành lang, rõ ràng là muốn giúp đỡ tôi.
Đúng lúc này, một con thỏ xám xuất hiện trong ánh mắt của tôi!
"Đừng đi lên!” Tôi vừa chạy vừa hét lên, nhưng đã quá muộn.
Bởi vì Nha Tử lo lắng đến mức không nghe thấy lời của tôi, mà tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn con thỏ nhe hàm răng sắc nhọn ra rồi cắn một phát vào cổ chân trái của Nha Tử, cuối cùng trực tiếp lấy đi một miếng thịt.
Nha Tử rít lên một tiếng không di chuyển, nhưng Thương Thần lại di chuyển, chỉ thấy anh ta nhanh chóng ngồi xổm người xuống đồng thời nhấn cò súng.
Pằng!
Viên đạn sượt qua cổ chân của Nha Tử và bắn thẳng vào đầu của con thỏ, khiến cho đầu của nó bị nổ tung.
Bởi vì quãng đường chỉ có vài ba mét ngắn ngủi, cho nên tôi chỉ mất có vài giây là đã chạy tới, nhưng lúc này Nha Tử vẫn đang cúi gập người về phía trước vì cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Nhưng tiếng ầm ầm do hòn đá lăn ở phía sau tạo ra đã gần như ở bên tai, khiến đồng tử của tôi co rút lại, tôi nhào về phía trước rồi ôm ngang eo của Nha Tử, sau đó đạp một cước lên người của Thương Thần, khó khăn lắm tránh thoát được hòn đá đang lăn xuống kia.
Nhìn hòn đá lớn ầm ầm lao vào lối đi bên phải rồi biến mất không thấy gì nữa, tôi thở ra một hơi thật dài: “Cũng may là chúng ta không có cùng đi.”
Nếu cùng đi, chẳng may có một người phản ứng chậm hơn thì có lẽ toàn bộ chúng tôi đã bị tiêu diệt rồi!
Nha Tử trước tiên là bị thỏ cắn, sau đó là bị tôi ném phải lăn một vòng, khi định thần lại thì anh ta đã chỉ vào mũi tôi nói: “Tôi nói này Trường An, cậu không thể đối xử nhẹ nhàng hơn với tôi được à, da mịn thịt mềm này của tôi không chịu nổi cảm giác bị ném đi như vậy đâu.”
Vốn dĩ sắc mặt của mọi người đều rất ngưng trọng, nhưng bị dáng vẻ dở hơi này của anh ta lẫn vào thì ai nấy cũng đều mỉm cười.
“Ai ôi, không được cười, Dược Quán Tử, ông nhìn cổ chân của tôi xem có phải là muốn phế luôn rồi không?" Sau khi Nha Tử chọc cho mọi người bật cười thì lúc này mới biết đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận