Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 387

Giáo sư Hứa cũng cảm thấy tình hình không đúng lắm, thế là cắn răng nhẫn nhịn cơn đau lướt mắt nhanh một vòng quanh phòng diễn tấu, nhưng mà với tư thế của ông ấy, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy được non nửa.
“Trường An, mắt của cậu tốt, cậu xem xem… có phải là góc Tây Bắc có cái gì hay không?” Giọng nói của giáo sư Hứa có hơi run rẩy, rõ ràng là đã tới điểm cực hạn.
Nhưng may mà Nha Tử và lão Yên giống như chỉ đang giam giữ lấy chúng tôi, sau khi chúng tôi không vùng vẫy nữa, sức lực của bọn họ cũng không tăng thêm.
Góc Tây Bắc?
Tôi quét mắt nhìn quanh phòng diễn tấu, nhất thời có hơi không rõ góc Tây Bắc ở đâu, dù sao bên trong mộ tối không nhìn thấy ánh mặt trời như thế này, trừ la bàn ra, phương hướng hoàn toàn đều dựa vào suy đoán.
“Bên tay phải.” Đoán chừng giáo sư Hứa cũng nhìn ra được hoang mang của tôi, vì vậy vội vàng bổ sung một câu.
Không biết có phải bởi vì câu này của ông ấy đã động tới Nha Tử hay không, sức lực trên tay của người kia lại tăng thêm, giáo sư Hứa đau đớn kêu ra tiếng, nhưng lại không lo cho chính mình, chỉ lo lắng hỏi Nha Tử rốt cuộc làm sao vậy.
Nhưng Nha Tử nào đáp lại ông ấy chứ?
Tôi nhìn về phía bên phải, bởi vì bị lão Yên kiềm chế, đèn pin đã rơi xuống đất từ lâu, nơi đèn chiếu sáng lại vừa đúng là nơi hoàn toàn ngược chiều với nơi giáo sư Hứa bảo tôi nhìn.
Vì vậy tôi chỉ có thể nhìn dưới ánh sáng mờ tối, rồi nhìn thấy trong góc sâu bên tay phải có một cái bóng màu đen! Nhìn giống như là có cái gì đó đang cuộn tròn ở đấy vậy, nhất thời toàn thân tôi toát đầy mồ hôi lạnh, quên mất cả đau đớn trên cánh tay.
“Đó, là cái gì?” Trong lòng tôi vô cùng bất an, nhưng cho dù mắt tôi có tốt hơn nữa cũng không thể nhìn ra rốt cuộc cái bóng đen đang cuộn tròn, còn thỉnh thoảng động một chút là cái gì.
Giáo sư Hứa thở gấp, bởi vì tay bị Nha Tử vặn ở sau lưng, eo chỉ có thể cong xuống, lúc này ông ấy đã hơi không kiên trì nổi, kính cũng treo hờ trên sống mũi, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Không biết ông ấy sợ giọng to thì sẽ kinh động tới Nha Tử tiếp, hay là bản thân đã không còn sức lực nữa, chỉ hơi thở mong manh nói: “Không rõ, nhưng nhìn phòng diễn tấu này rất bình thường, chỉ có chỗ, chỗ đó, có chút kỳ lạ, tôi chỉ nghi ngờ mà thôi.”
“Thầy Bạch, người có thể đi qua xem thử không?” Tôi và giáo sư Hứa bận rộn một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ ra ở đây còn có hai người lợi hại nữa là đội trưởng Bạch và Thương Thần.
Nhưng sau khi hét xong thì tôi đã biết là hỏng rồi, nếu như hai người bọn họ vẫn còn thanh tỉnh, nhìn thấy dáng vẻ này chúng chúng tôi thì sao có thể không cứu chứ?
Cũng có nghĩa là có khả năng bọn họ cũng đã trúng chiêu rồi?
Tôi càng cảm thấy khó hiểu hơn, ra sức muốn quay đầu đi nhìn thử tình huống, nhưng có nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể liếc tới mặt bên của đội trưởng Bạch được.
Bà ấy còn đang nghiên cứu cánh cửa đồng thau, dáng vẻ đó nhìn thì hoàn toàn không giống như đã trúng chiêu, trong lòng tôi giật thót một cái, nhớ tới bên ngoài còn có một lời đồn về “Đội trưởng Bạch”, lại càng cảm thấy cử chỉ và nét mặt của người trước mặt này đáng nghi.
Nhưng mà có vết xe đổ trước đây, tôi không dám tùy tiện nghi ngờ, chỉ đành thử thăm dò hô lên một lần nữa: “Thầy Bạch?”
“Hả?” Cuối cùng bà ấy đã trả lời lại tôi, nhưng câu sau đó lại làm tôi có chút tuyệt vọng, bởi vì bà ấy hỏi tôi làm sao vậy, giống như là hoàn toàn không nhận ra chúng tôi đã xảy ra chuyện rồi…
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu tôi: “Chẳng lẽ hình ảnh bây giờ chúng tôi đang nhìn thấy là không giống nhau sao?
Suy nghĩ này của tôi nhanh chóng được nghiệm chứng, bởi vì đội trưởng Bạch thấy tôi không trả lời, thế là lại hỏi một câu: “Trường An, thằng nhóc cậu đang làm gì vậy, đừng đụng vào những nhạc cụ đó, đụng hỏng rồi cậu không bồi thường nổi đâu.”
Tôi chỉ cảm thấy có một luồng cảm giác lạnh như băng, giống như là một con rắn đang bò lên sau lưng tôi, chỉ chờ cơ hội cắn một phát lên trên cổ tôi, lập tức lấy mạng.
“Trường An?” Giọng nói của đội trưởng Bạch lại vang lên một lần nữa giống như là bùa đòi mạng, tôi không dám trả lời, chỉ đành dùng mắt quan sát từng chỗ một trong phạm vi mình có thể nhìn thấy, chỉ mong có thể lột ra được một lớp da trên mặt đất mặt tường, tìm ra được sơ hở trong đó.
Nhưng tìm được một lúc tôi lại đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh… sao tôi xác định được cảnh tượng tôi nhìn thấy chính là thật chứ?
Nói không chừng trong lúc nào đó tôi cũng đã trúng chiêu rồi, chẳng qua là không tự biết mà thôi.
Tôi nhắm mắt lại, không quan tâm đến lão Yên vẫn đang tóm lấy tay của tôi nữa, cũng không để ý tới âm thanh hít thở đau đớn của giáo sư Hứa bên kia nữa, trái tim từ từ bình tĩnh trở lại.
Mọi thứ xung quanh đều cách tôi xa dần, chỉ còn chừa lại một bóng dáng co rúm lại ở phía Tây Bắc…
Đúng, chính là cái bóng này, giáo sư Hứa và tôi đều nhìn thấy. Nếu như, nếu như hình ảnh giáo sư Hứa và tôi nhìn thấy cũng không giống nhau, như vậy có nghĩa là chúng tôi có thể cùng nhìn thấy cái bóng ở trong góc Tây Bắc!
Tôi trở nên kích động, hai tay không tự chủ được mà run rẩy, nếu như là như vậy, vậy bóng dáng này chính là kẻ chủ mưu đã tạo thành trạng thái như bây giờ của chúng tôi.
Như vậy có phải là chỉ cần làm rõ cái bóng đen này là cái gì, là có thể giải thoát chúng tôi ra khỏi trạng thái này đúng không?
Tôi nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy, tôi đã rơi vào sự mừng rỡ mà không chú ý tới, không biết từ lúc nào lão Yên đã buông cánh tay của tôi ra, mặc kệ tôi cứ vậy đi về phía cái bóng đen kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận