Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 114: Tế Phẩm

Về việc Dư Thành Trạch đột nhiên xuất hiện, trong lòng chúng tôi cũng không có chuẩn bị, nhưng chuyện đã tới nước này, chúng tôi cũng chỉ đành đi theo ông ta.
Tôi leo lên cầu thang, trong lòng còn hơi hốt hoảng, sợ quái vật mặt người chạy tới. Nhưng mãi cho đến khi chúng tôi tới mộ Nữ Vương rồi, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng con quái vật kia.
“Các người nên cám ơn lựu đạn của các người đã nổ ra vật mà tôi muốn. Nếu không thì chỉ bằng việc các người đã hủy hoại lăng mộ Nữ Vương thành cái dạng này, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người.” Dư Thành Trạch đứng ở vị trí lối vào mộ Nữ Vương, đột nhiên mở miệng nói.
Tôi nhìn vào bên trong một chút, mặc dù lựu đạn không có gây ra tổn thương gì cho quái vật mặt người, nhưng ngược lại đã gây tổn hại rất lớn cho cung điện.
Sàn nhà bị nổ sập mất một khối lớn, cả quan tài cũng bị nổ nứt ra, phía trên xuất hiện từng cái khe hở, giống như chỉ cần tùy tiện đẩy một cái thì nó sẽ hóa thành bột phấn vậy.
Ai trong chúng tôi cũng không tiếp thu lời của Dư Thành Trạch, chỉ lặng lẽ đi vào mộ Nữ Vương. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm ra vị trí của gương cổ Song Ngư.
Dư Thành Trạch cũng không ngăn cản chúng tôi, chỉ đi qua ngồi xuống chiếc ghế có lẽ là ngai vàng ở bên cạnh: “Tìm đi, cho dù tìm được thì các người cũng không trở về được…”
Tôi nghe xong phút chốc ngơ ngác, bởi vì mấy chữ cuối cùng vậy mà lại biến thành giọng của phụ nữ!
Tôi đột nhiên nhìn sang ông ta, sau đó kéo lão Yên và Manh Hiệp lại, lùi lại mấy bước theo hướng ngược lại hướng của Dư Thành Trạch.
Vừa nãy ông ta liên tục ẩn nửa người ở trong bóng tối nên tôi không có nhìn thấy. Bây giờ ông ta đi tới chỗ sáng ngồi xuống rồi tôi mới nhìn được. Một nửa cơ thể của ông ta vẫn là giáo sư hào hoa phong nhã trước đây, nhưng một nửa khác lại lờ mờ có dáng vẻ của Nữ Vương.
Tôi hít vào một hơi khí lạnh: “Ông, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
“Ban nãy không phải tôi đã nói với các người rồi sao, chậc chậc, đương nhiên là muốn cổ quốc lần nữa thấy ánh mặt trời rồi. Hơn nữa tôi sắp trở thành quốc vương tân nhiệm của cổ quốc, thống trị quốc gia này.”
“Thống trị?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Cho dù cổ quốc Trường Dạ thấy ánh mặt trời lần nữa thì cùng lắm chỉ là một khu di tích lịch sử mà thôi, bên trong cái gì cũng mất hết, ông thống trị cái gì đây, thống trị một đống xương khô bên dưới à?”
Dư Thành Trạch buồn cười nhìn tôi một chút, nói: “Sao lại không có gì chứ, không phải các người đã xem bức bích họa rồi sao? Ha ha, chỉ cần có gương cổ ở đây thì tôi cần bao nhiêu người sẽ có bấy nhiêu người, đúng lúc các người là nhóm đầu tiên, ngẫm lại thật đúng là lợi cho các người rồi.”
Lão Yên trầm mặt hỏi có phải ông ta đã lấy được gương cổ rồi không.
Dư Thành Trạch duỗi tay ra, động tác đó không khác gì phụ nữ. Ông ta đứng dậy khỏi ngai vàng, từ từ nói: “Đúng vậy, không chỉ lấy được gương cổ, nhờ phúc của mấy người mà tôi còn lấy được cách làm sao để cải thiện gương cổ. Cho nên để cảm tạ các người, tôi định chế tạo ra hàng ngàn hàng vạn các người, bằng không tôi đã để cho tướng yêu của tôi ăn các người rồi.”
Giọng nói của ông ta đã hoàn toàn biến thành giọng nữ, tôi nghe mà nổi cả da gà.
“Cẩn thận một chút, nếu như ông ta lấy gương cổ ra thì nghĩ cách đoạt tới tay, nhưng dù thế nào cũng đừng có nhìn vào gương đấy!” Lão Yên nhỏ giọng dặn dò.
Manh Hiệp bật cười: “Xem ra vẫn nên để tôi xuất mã đi, một hồi nữa sẽ coi tình hình mà làm.”
Dư Thành Trạch nhìn chúng tôi giống như là đang nhìn tôm tép nhãi nhép: “Thật ra thì muốn cổ quốc thấy ánh mặt trời lần nữa còn cần có hai món tế phẩm, các người có muốn thương lượng một chút để cho ai sống sót không?”
“Anh đưa chúng tôi tới chính là để làm tế phẩm đấy hả?” Lão Yên giận không kiềm được.
Dư Thành Trạch không quan tâm gật đầu: “Không thì dọc theo đường đi sao tôi lại để cho các người sống sót chứ. Chậc chậc, có điều một đội khác mà ông phái tới đúng là cũng quá yếu rồi, ngay cả sông ngầm còn chưa băng qua đã chết mất, nếu không thì sao phải dùng đến các người đây?”
Lời của Dư Thành Trạch đã hoàn toàn chọc giận Lão Yên, ông ấy có thể chịu được người bộ môn vì nước hy sinh thân mình, nhưng lại không thể chịu được lý do hy sinh hoang đường như vậy.
“Lão Yên, bình tĩnh một chút.” Tôi kéo ông ấy lại, sau đó hạ giọng nói: “Ông nhìn quần áo của ông ta đi, có phải trong đó có cất đồ không?”
Lão Yên giả vờ lơ đãng lia nhanh qua Dư Thành Trạch một cái, sau đó không dấu vết gật đầu với tôi.
“Tôi nghi ngờ đó chính là gương cổ. Một hồi các người cứ nói để cho tôi đi làm tế phẩm, xem thử coi ông ta muốn làm gì!” Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Sở dĩ Dư Thành Trạch không kiêng nể gì như thế chỉ là do gương cổ Song Ngư đang ở trên người ông ta, ông ta có tấm gương này thì chúng tôi sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lão Yên biết trước mắt cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu một cái.
“Đã thương lượng xong chưa?” Tiếng Dư Thành Trạch nhỏ hơn, ngay cả một nửa khuôn mặt cũng lờ mờ chuyển sang gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Nữ Vương.
Tôi đi lên một bước. Lão Yên nhân lúc Dư Thành Trạch không chú ý bí mật nhét một món đồ cho tôi, nhẹ giọng dặn dò một câu.
Tôi nắm chặt đồ vật trong tay, ra vẻ bất mãn nói: “Hai người bọn họ là đồng đội, còn chưa đưa ra thương thượng ngược lại đã đẩy tôi ra ngoài rồi.”
Dư Thành Trạch cũng hỏi tôi có bằng lòng không?
Tôi suy sụp tinh thần đáp: “Bằng không thì phải làm sao đây, tôi không làm lại hai người bọn họ, cũng không làm lại ông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận