Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 555

Tôi ngờ vực nhìn cô ấy, cô ấy giải thích: “Nếu lão Yên biết được độc của Nha Tử đã được giải mà vẫn còn bày ra dáng vẻ này, vậy thì chỉ có hai trường hợp, nếu không phải lão Yên và Nha Tử đang diễn dịch, thì chính là… độc trên người Nha Tử chưa được loại bỏ sạch sẽ.”
“Sao có thể như vậy được?” Tôi lập tức phản bác, Dược Quán Tử chính là thần y, lúc đó ông ấy đã dùng cả mạng sống của mình để giải độc cho Nha Tử, sao độc tố lại chưa được loại bỏ hoàn toàn chứ?
Cô Thu lắc đầu: “Chính cậu cũng đã nói, khi đó Dược Quán Tử cũng đã sắp mất mạng, nên thỉnh thoảng có thể xảy ra sai sót.”
Tôi vẫn chẳng thể tin được, tôi thà tin là lão Yên và Nha Tử đang cùng diễn kịch còn hơn, mục đích của họ là gì tôi có thể không tìm hiểu, nhưng đừng nói với tôi tính mạng của Nha Tử đang bị đe doạ.
“Đừng suy nghĩ nhiều, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, cậu có nghĩ nữa cũng vô ích thôi.” Thấy tôi còn đang bối rối, cô Thu liền an ủi tôi.
Tôi quay đầu lại không nói gì, chỉ nhìn thấy Côn Bố lặng lẽ đi ở một bên.
Tôi vỗ đầu và nhận ra nhân chứng của vụ việc này chính là Côn Bố, từ sau câu nói kia, cả người anh ta dường như đã trở nên vô hình, khiến tôi quên mất sự tồn tại của anh ta.
Lúc này, tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng mà nhào tới chỗ Côn Bố: “Côn Bố, anh nói cho tôi biết đi, anh có thực sự nhìn thấy Nha Tử phanh thây người không?”
“Có.” Côn Bố trả lời rất ngắn gọn, nhưng một chữ này lại khiến cho mọi ảo mộng của tôi đều tan biến.
“Các cô các cậu còn chưa theo kịp à?” Tiếng gầm của lão Yên đã chặt đứt suy nghĩ tiếp tục dây dưa với Côn Bố của tôi, chúng tôi thoáng liếc nhìn nhau, rồi cúi đầu ủ rũ chạy tới chỗ lão Yên.
Cô Thu cau mày hỏi: “Lão Yên, hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Chờ!” Lão Yên nhanh chóng đáp lại.
Chúng tôi hỏi ông ấy là chờ điều gì, lão Yên đen mặt bảo chờ cô Tứ quay lại, đám người rừng kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ông ấy tin thứ khiến cô Tứ phải kiêng kị nhất định không thể đơn giản như vậy.
Suy nghĩ này của ông ấy cũng nhất quán với suy nghĩ của tôi, cho nên tôi không nói gì cả, chỉ là cô Thu vẫn hơi để ý tới lời nói của Dạ Tinh, sợ ở lại chỗ này sẽ xảy ra chuyện.
Lão Yên cười ha hả một tiếng: “Lấy bất biến ứng vạn biến, nếu đi tới hay ở yên đều có thể xảy ra chuyện, vậy tôi càng tin chắc vào yêu cầu ở yên đây của cô Tứ hơn, mọi người cảm thấy thứ Dạ Tinh cảm nhận ra được, cô Tứ lại không phát hiện ra sao?”
“Đúng thế, là chúng ta nghĩ nhiều rồi” Côn Bố nhẹ giọng đáp lại.
Bốn người chúng tôi trải túi ngủ xuống đất, lần lượt ngồi lên, tuyết đã bắt đầu tan, nhiệt độ lại càng hạ thấp hơn, vừa rồi chúng tôi chạy một mạch cũng không sao, thế mà vừa mới dừng lại, ai nấy đều cảm thấy lạnh không chịu được.
Tôi xoa hai tay vào nhau, thỉnh thoảng phà hơi vào tay, sợ mình sẽ bị đông cứng thành một khúc gỗ.
“Trường An, có phải cậu đang giữ một cây sáo không?” Lão Yên đột nhiên mở miệng hỏi khiến tôi trợn mắt há hốc miệng, vừa định giải thích thì ông ấy liền xua tay, bảo tôi không cần nói nhiều, cứ đem cây sáo ra trước rồi nói.
Tôi không biết nên phản ứng thế nào, vốn tôi còn tưởng rằng mình đã che giấu rất kỹ càng, không ngờ được ông ấy vẫn luôn nắm được mọi hành động của tôi!
Tôi đành phải lấy cây sáo U Lâm ra, nhìn thấy một cây sáo đen tuyền, sắc mặt lão Yên khẽ thay đổi, sau đó ông ấy lấy cây sáo ra khỏi tay thôi, vuốt ve nó nhiều lần như đang chạm vào đồ cổ.
“Quả nhiên là mày…” Trong giọng nói của ông ấy tràn ngập sự hoài niệm, làm trong lòng tôi bắt đầu sinh nghi.
Tôi nhìn lão Yên, sợ ông ấy sẽ đột nhiên làm ra hành động kỳ lạ nào đó, thế nhưng đợi hơn nửa ngày vẫn chỉ thấy lão Yên cầm cây sáo và ngây người ra.
“Lão Yên, có phải ông biết cây sáo này không?” Tôi mở miệng hỏi.
Lão Yên à một tiếng, sau đó mới khôi phục tinh thần, giơ cây sáo lên, nói: “Cậu nói cái này sao?”
Tôi khẽ gật đầu, lão Yên nhẹ nhàng mỉm cười: “Sao tôi có thể không biết nó được cơ chứ, cây sáo này chính là thứ tốt, chỉ sợ chúng ta có mạng cầm cũng chẳng có mạng dùng cây sáo này.”
“Ông có ý gì?” Tôi khẩn trương hỏi, cây sáo này được tôi cất trong ngực mấy ngày nay rồi, tôi căn bản không hề cảm nhận được điều gì bất ổn, thậm chí hơi ấm nó tỏa ra còn khiến tôi rất thoải mái.
Lão Yên vuốt ve cây sáo, bình tĩnh trả lời: “Nó tên là “U Lâm”, đến từ địa ngục.”
Da đầu tôi lập tức nổ tung, từ “địa ngục” có ý gì?
Nhưng lão Yên hiển nhiên không hề có ý định giải thích, ông ấy trả lại cây sáo cho tôi, nghiêm mặt nói: “Việc cây sáo này xuất hiện cũng là điều nằm ngoài dự kiến của tôi, rốt cuộc là tốt hay xấu, tạm thời tôi không dám nói trước. Nếu cậu đã cầm nó thì phải cẩn thận hơn, nó có thể cứu cậu một mạng, cũng có thể hại cậu mất mạng.”
Tôi trịnh trọng nhận lấy cây sáo, dùng tâm trạng phức tạp một lần nữa nhét cây sáo vào trong ngực, chỉ thấy lão Yên lo lắng nhìn về phía xa.
“Cô Tứ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi cho rằng ông ấy đang lo lắng về điều này, ai ngờ lão Yên lại xua tay, nói mình không lo lắng cho cô Tứ, chỉ lo cô Tứ sẽ không trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận