Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 306

Nói xong, anh ta còn cười tự giễu, sau đó nói mình đã bị mấy người điên của đội khảo cổ dọa cho sợ hãi, khiến cho lá gan của bản thân càng ngày càng nhỏ.
Nhưng tôi lại ghi nhớ câu nói này ở trong đầu, bởi vì nếu nó đã được lan truyền như thế thì hẳn không thể không có việc gì được.
"Ha ha, vậy thì tôi càng muốn đi xem nơi này đến cùng là nơi nào mà lại có bản lĩnh như vậy!” Tôi mỉm cười, dù sao bản thân cũng đã có được súng, cho nên việc chúng tôi đến chợ đen cũng chỉ là tìm một số vật dụng nhỏ như đèn pin, thuận tiện lại thử vận may, nói không chừng chính mình còn có thể kiếm được thứ gì đó tốt, nghĩ đến thôi đã khiến tôi cảm thấy hưng phấn rồi.
Nha Tử ở bên cạnh cũng đang xoa tay hầm hè, thành thật mà nói, nếu thật sự có một nơi như vậy thì cũng coi như mở mang kiến thức.
Trung đội trưởng Tiêu nhìn thấy dáng vẻ này của hai chúng tôi thì bất đắc dĩ lắc đầu: "Người của 701 các cậu đúng là đám quái thai, chỗ nào có nguy hiểm thì các cậu lại chui vào đó!"
Mặc dù lời nói này của anh ta không dễ nghe, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh ta thì lại không cảm thấy anh ta có ý châm chọc nào.
Quả nhiên, anh ta lại nói tiếp: "Cũng may là nhờ có các cậu, rất nhiều quốc bảo mới không bị lưu lạc ở trong dân gian, thậm chí là không chảy ra nước ngoài.”
“Ha ha, đi thôi." Nha Tử xua tay, sau đó xoay người kề tai nói nhỏ với tôi: "Mặc dù lòng tò mò của tên đáng ghét này rất nặng, lá gan lại nhỏ, nhưng đầu óc của anh ta ngược lại không có vấn đề gì.”
Tôi không muốn nói chuyện với Nha Tử, chẳng lẽ anh ta nghĩ với việc xoay người và nhỏ giọng thì trung đội trưởng Tiêu sẽ không có thể nghe thấy gì sao?
Tôi hơi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trung đội trưởng Tiêu lộ ra sắc mặt đen thui đứng ở nơi đó, sau khi anh ta nhìn thấy tôi đang nhìn mình thì bất đắc dĩ xua tay.
"Anh cũng nên cẩn thận.” Tôi vỗ nhẹ lên bả vai của Nha Tử, cho dù trung đội trưởng Tiêu có như thế nào thì cũng cùng thế hệ với lão Yên, nói cho cùng thì anh ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, cho nên chúng tôi cũng không thể bôi đen người ta như vậy được...
Nha Tử không coi trọng nhưng cũng ngậm miệng lại, lúc này chúng tôi mới nhanh chóng chạy về hướng chợ đen!
Sau khi đến được ngọn núi có chợ đen, Nha Tử và tôi đều lộ ra vẻ sửng sốt.
"Đây... Đây không phải là mặt sau của núi Diệp Gia sao? Tính theo khoảng cách, nếu leo từ nơi này đến núi Diệp Gia thì chỉ mất chưa đầy nửa giờ phải không?" Nha Tử ước tính một chút.
Nhưng tôi lại lắc đầu nói là nhìn núi làm ngựa chết, nhìn thì không xa, nhưng cũng không gần đến mức chỉ đi có nửa tiếng, ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ.
- Giải thích câu Nhìn núi làm ngựa chết nghĩa là Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó. Hết giải thích.
Nha Tử thản nhiên nói: "Dù sao thì nơi này cũng cách núi Diệp Gia không xa. Cho nên, những chuyện kỳ lạ mà bọn họ đề cập đến thực sự có khả năng xảy ra!”
“Nhìn kỹ hẵng nói." Tôi không để ý lắm, tuy nói nơi này cách núi Diệp Sơn khá gần, cũng không thể loại trừ khả năng sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, nhưng nếu khu vực xung quanh ngọn núi Diệp Gia này xảy ra nhiều chuyện không may như vậy, liệu vẫn còn có người sinh sống được sao?
Lúc tôi và Nha Tử đến thì mới có hơn hai giờ chiều, còn hơn một giờ nữa mới bắt đầu.
Thời gian bắt đầu chợ đen hẳn không nên sớm như vậy, nhưng vì được mở trong núi nếu bắt đầu muộn quá cũng không ai dám đến, chính vì thế mà nó sẽ được mở vào trước bốn giờ.
"Không đúng." Nha Tử suy nghĩ: "Nếu vì sợ mà không người nào dám đến, vậy tại sao nó vẫn được mở vào buổi tối chứ?”
Thanh niên kia nói chợ đen sẽ mở cửa từ 4 giờ chiều đến 4 giờ sáng, nếu như sau khi màn đêm buông xuống đã không còn người đến, vậy bọn họ còn tiếp tục mở để làm gì.
"Suy cho cùng thì cũng có người tài mà gan cũng lớn, hơn nữa có nói thế nào thì đây cũng là chợ đen, trong tối sẽ có loại giao dịch ngầm gì thì rất khó mà nói được.” Tôi vừa tìm một góc khuất có tầm nhìn tốt vừa thất thần trò chuyện với Nha Tử.
Nha Tử liếc nhìn tôi: "Cậu bị làm sao vậy? Sao trông có vẻ bơ phờ thế."
"Thật sao?” Tôi sờ lên mặt mình: "Có lẽ là do ngủ không được ngon giấc rồi."
Mặc dù trông tôi giống như đã bình phục, nhưng bản thân tôi cũng không biết tại sao, chỉ biết là thân thể dường như không giống với trước đó lắm, hơn nữa còn luôn dễ cảm thấy mệt mỏi, dù sao mấy ngày nay tôi ở núi Diệp Gia đều không di chuyển nhiều nên mới không cảm thấy gì, chỉ là hôm qua vừa mới hoạt động một trận thì hôm nay đã lộ ra vẻ mệt mỏi, thậm chí tinh thần cũng không thể so sánh với mấy ngày liên tiếp không nghỉ ngơi trước đó.
Nha Tử lo lắng nói: “Trường An, tôi sợ cơ thể của cậu đã bị tổn thương phần cơ sở rồi. Vết loét hình mặt người do Tàm Tùng để lại khác với người thường, sau khi giải quyết xong chuyện ở nơi này, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi! Đừng để còn trẻ mà lại giống mấy ông già.”
“Nào có khoa trương như vậy, nói không chừng là do mấy tháng nay tôi vẫn luôn nghỉ ngơi nên cơ thể mới trở nên lười biếng thôi.” Tôi xắn tay áo lên rồi hà hơi, sau đó có chút hối hận khi không mang một bình rượu ở bên trong quán cơm nhỏ kia theo, dù sao hôm nay trời có hơi lạnh, nếu cứ ngồi như vậy thì đến đêm thân thể sẽ bị đông cứng mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận