Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 234: Tìm Thấy Cung Điện

“Tạm thời đừng quá lo lắng, cứu người quan trọng hơn!” Biết người trước mặt không phải là Côn Bố, tôi bớt lo lắng hơn rất nhiều, nhưng cũng biết nặng nhẹ thế nào, Trát Tây đã mất rất nhiều máu, nếu cứ tiếp tục thế này sợ là anh ta sẽ không chịu đựng nổi.
Không nói tới việc Trát Tây đã từng cứu tôi cùng lão Yên, chỉ nói đến mối quan hệ giữa anh ta và Côn Bố, chúng tôi không thể thấy chết mà không cứu, mặc dù mối quan hệ của hai người họ thoạt nhìn chẳng ra gì, nhưng xét cho cùng họ vẫn là anh em ruột thịt!
“Cậu biết cấp cứu à?” Nha Tử giương mắt nhìn tôi.
Tôi khẽ gật đầu, nói mình đã trong quân ngũ ba năm, vẫn biết cách sơ cứu đơn giản, ít ra thì vẫn còn hơn là mặc kệ Trát Tây.
Nha Tử thấy tôi gật đầu, không nói thêm lời nào mà lấy tất cả dụng cụ sơ cứu trong túi ra, đây là đồ lão Yên chuẩn bị cho mỗi người chúng tôi, dọc đường đi đã tiêu hao mất một chút, nhưng vẫn còn rất nhiều.
Tôi và Nha Tử cùng cẩn thận cởi áo Trát Tây ra, chỉ thấy ngực anh ta xuất hiện chi chít những cái lỗ to bằng móng tay cái, vết thương trên vùng ngực là lớn nhất, to phải gần bằng nửa nắm tay.
“Thế này mà vẫn chưa chết, mạng anh ta cũng lớn thật đấy.” Tôi nhanh chóng lấy cồn ra khử trùng cho anh ta, Trát Tây rên lên đau đớn, nhưng vì anh ta đã rơi vào hôn mê sâu nên không xuất hiện phản ứng giãy giục kịch liệt.
Vì thuốc men ở đây đều chỉ là loại cơ bản nhất, nên sau khi khử trùng tôi cũng chỉ có thể rắc thuốc cầm máu lên vết thương rồi dùng băng gạc quấn lại.
“Mặc cho số phận quyết định thôi.” Tôi lau mồ hôi trên trán, ngồi dựa sang một bên.
Nói xong không thấy Nha Tử có phản ứng gì, tôi nghi hoặc nhìn về phía anh ta, chợt thấy anh ta đang nhìn Trát Tây chăm chú, vẻ mặt kỳ lạ, như thể vừa nhìn thấy một loại quái vật nào đó.
“Làm sao vậy?” Tôi đẩy đẩy anh ta.
Nha Tử lắc đầu, nói mình chỉ cảm thấy tò mò, tại sao trên người Trát Tây lại xuất hiện nhiều vết thương như thế, liệu Côn Bố đi cùng anh ta có bị sao hay không?
Nghe anh ta nói như vậy, tôi cũng lập tức cảm thấy lo lắng. Tuy rằng Côn Bố rất giỏi trong việc khống chế cổ trùng, nhưng đây là một lăng mộ mấy ngàn năm tuổi, không ai biết được mình sẽ gặp phải thứ gì tiếp theo, cũng không biết liệu cổ trùng của anh ta có thể phát huy tác dụng được hay không.
Nhưng lo lắng cũng vô ích, điều duy nhất chúng tôi có thể làm được lúc này chính là tự bảo vệ bản thân mình trước.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Có thể đưa anh ta theo cùng không?” Thấy mặt Trát Tây đã khôi phục lại chút huyết sắc, tôi thấy hơi đau đầu.
Theo lý mà nói, trên người anh ta bị thương nặng như vậy, căn bản không thích hợp hoạt động nhiều, nhưng đặt anh ta ở đây cũng không an toàn.
Trong lúc nhất thời Nha Tử cũng cảm thấy bối rối, mất một lúc lâu mới mở miệng: “Hay là hai người chúng ta cứ tách nhau ra trước đi, một người ở lại chăm sóc cho Trát Tây, người còn lại sẽ đi tìm đường.”
“Không được, chúng ta đã chia thành ba nhóm nhỏ rồi! Nếu lại chia nhau ra nữa, chẳng may mà gặp phải chuyện gì thì không thể bàn bạc với ai được.” Tôi không cần nghĩ ngợi đã lập tức từ chối đề nghị của Nha Tử.
Nha Tử thở dài: “Vậy thì chỉ có thể đưa anh ta theo cùng thôi, có thể sống được hay không còn phải xem số phận của anh ta.”
Nói xong Nha Tử cúi người, kéo Trát Tây lên lưng, Trát Tây rên lên một tiếng rồi lại lập tức rơi vào hôn mê, tôi bèn đứng ở bên cạnh Nha Tử để đỡ Trát Tây hộ anh ta, sau đó nhóm chúng tôi mới từ từ tiến về phía trước.
Bởi vừa rồi tình hình của Trát Tây quá đáng sợ, cho nên chúng tôi mới không chú ý tới xung quanh, lúc này tôi mới nhận ra nơi này rất khác với lối vào lăng mộ vừa rồi.
Lối đi này rất tối, sàn nhà lại sáng bóng vô cùng, nhưng sau khi đi qua khúc cua, tôi lại nhìn thấy những bức tượng hình người bằng đồng dựng ở hai bên đường, dáng vẻ thoạt trông khá giống thị nữ.
Trên tay mỗi một thị nữ này đều cầm một ngọn đèn trường minh, bên trong đốt bằng dầu cá mập, chiếu sáng rực cả lối đi, tuy lối đi này không phải là đường đất, không phải ổ trâu ổ gà, nhưng vẫn có chút gập ghềnh.
“Con đường này cũng giống như con đường dẫn đến cung điện lúc đó, không biết chừng đây là con đường thật, chúng ta mau qua đó đi.” Không biết có phải vì để thuận tiện nói chuyện hay không, mà Nha Tử đã đeo kính râm lên lần nữa, anh ta cũng nhanh chóng di chuyển trong lối đi, cũng không quan tâm ở đó có cơ quan nào hay không.
Tôi nắm chặt con dao găm và đứng canh gác phía sau, điều kỳ lạ là con đường này yên tĩnh đến mức khó tin, nếu không có những bức tượng thị nữ ở hai bên, tôi còn cho rằng hai chúng tôi đang đi trên con đường lớn nào đó ở Yến Kinh.
“Quả thực chính là cung điện vừa rồi!” Nha Tử phấn khích kêu lên một tiếng, tôi ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy một tòa cung điện khá tráng lệ, cửa rộng mở, khung cảnh bên trong trực tiếp hiện ra trước mắt chúng tôi.
Tôi nhìn hai bên cung điện và thấy bên phải quả thực có một lối đi, lúc này tôi mới tin rằng nơi đây đúng là tòa cung điện Nha Tử đã từng tới.
“Thế này cũng quá kỳ lạ rồi, lối đi mà chúng ta vừa đi dường như là song song với lối đi này.” Nha Tử kinh ngạc thốt lên: “Nói như vậy, trận bát quái ở đây không hề giống với những trận bát quái thông thường.”
Tôi gật đầu, trận bát quái bình thường đều có hình tròn hoặc không theo quy tắc nào cả, hiếm khi có trận pháp nào lại có hai đường song song, như vậy không chỉ làm giảm bớt sự biến hoá mà còn giúp cho kẻ địch dễ dàng đột phá ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận