Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 467

Người của 303 không thường xuyên di chuyển nhiều nơi như chúng tôi, bọn họ tương đối được chiều chuộng hơn, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, vẻ mặt Lưu Hàn Thu và Khoái Đao đều đã thay đổi.
Đồ Tể vốn là một người đàn ông mạnh mẽ thì không nói, điều làm tôi ngạc nhiên là Trường Không và Dạ Tinh.
Trường Không là một quân sư, tôi vốn nghĩ thể lực của anh ta chắc là không tốt lắm, nhưng không ngờ anh ta vậy mà lại mặt không đỏ tim không đập nhanh, so với người thể lực trông có vẻ khá tốt như Lưu Hàn Thu càng lợi hại hơn.
Mà Dạ Tinh lại càng làm người khác ngạc nhiên hơn, trông gầy gò ốm yếu giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, nhưng đi bộ lâu như vậy lại không hề có chút phản ứng nào, cứ như thể cậu ta thực sự chỉ đang đi du lịch vậy.
Lão Yên không biết từ đâu lấy ra một tấm bản đồ: “Chúng ta còn chưa tiến vào vùng núi sâu, khu vực này vẫn còn có kiểm lâm, cách đây không xa có một lâm trường, tôi đã chào hỏi trước rồi, tối nay chúng ta sẽ ở lại đó.”
“Vậy không phải những công nhân kia sẽ biết tung tích của chúng ta sao?” Lưu Hàn Thu có chút bất mãn: “Xử lý kiểm lâm rất phiền phức đó.”
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Ai bảo ông xử lý kiểm lâm? Tôi đã nghĩ ra thân phận rồi, chỉ nói chúng tôi là một đội nghiên cứu khoa học, đến tìm dược liệu quý ở núi Cửu Hoa. Mấy người đều nhớ kỹ cho tôi, không được để lộ thân phận."
Kiểm lâm là nghề rất vất vả nhưng không thể thiếu, phần lớn bọn họ là dân địa phương, đã sinh sống ở nơi này hàng chục năm, cả gia đình đều ở đây. Cho nên nếu chúng tôi bị bọn họ biết được thân phận, thì sẽ như Lưu Hàn Thu đã nói, rất phiền toái, chúng tôi cũng đâu thể khiến cả gia đình người đó phân tán đâu phải không?
Cho nên thân phận lão Yên nghĩ ra cũng khá tốt, trong khu vực núi Cửu Hoa đúng là có rất nhiều dược liệu quý giá, chúng tôi lấy lý do đi vào núi sâu tìm kiếm dược liệu phải nói là vô cùng hợp lý.
Thấy lão Yên đã an bài xong mọi việc, Lưu Hàn Thu không còn gì để nói, bèn cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, một nhóm mười một người chợt tìm được một con đường trong rừng cây rậm rạp.
Lúc này tôi cảm thấy có gì đó không ổn, đã có kiểm lâm thì nhất định phải có đường vào núi, tại sao chúng tôi lại phải chịu cực khổ ở đây?
"Lão Yên, có phải ông đã quên cái thứ gọi là đường vào núi rồi không?" Tôi nhịn không được, tiến lên trước thấp giọng hỏi.
Lão Yên liếc nhìn tôi, cười khẽ: “Không phải tôi quên, mà là chúng ta không thể đi hướng đó.”
Tôi khẽ cau mày, không hiểu tại sao chúng tôi lại không thể đi trên con đường bình thường đó được.
Lão Yên giải thích, nói vì đấy là con đường dành riêng cho kiểm lâm nên sẽ không mở cho người ngoài đi vào, dù chúng tôi có thân phận đặc biệt cũng không được, nếu lỡ như khu rừng xảy ra vấn đề thì họ sẽ không tiện truy cứu trách nhiệm.
Thành thật mà nói, tôi thấy cách giải thích này rất gượng ép, mặc dù tôi không biết công việc cụ thể của kiểm lâm được thực hiện như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói con đường lên núi là đường dành riêng cho đội kiểm lâm.
Chỉ là nếu lão Yên không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi.
Dù trời chưa tối nhưng trong rừng đã bị bao phủ một màu đen, chúng tôi lấy đèn pin ra và gian nan bước đi trong rừng. Đúng lúc chúng tôi sắp chịu hết nổi thì một luồng ánh sáng ấm áp từ cách đó không xa truyền đến - một dãy chòi gỗ trong lâm trường hiện ra trước mặt chúng tôi.
Một ông già khoảng năm mươi tuổi, hai tay nhét vào trong tay áo quân đội tiến lại gần nói: “Mấy người là lãnh đạo của thành phố à? Đi thôi, trời lạnh rét thế này. Vào uống một ngụm trà nóng nào. ".
Có vẻ như lão Yên nói đúng, người kiểm lâm không hề nghi ngờ thân phận của chúng tôi mà đón tiếp chúng tôi vào căn nhà gỗ lớn nhất trong lâm trường, đầu tiên ông ta rót cho mỗi người một tách trà nóng lớn, sau đó mới sắp xếp bữa tối.
Bữa tối rất đơn giản, chỉ là một đĩa cơm chiên lớn chan tương ớt với một tô lớn không thể nhận dạng được là loại thịt nào.
"Không phải là đang đợi chúng tôi đến đấy chứ?" Lão Yên nuốt một ngụm nước bọt, hà ra hơi trắng, có chút xấu hổ nói.
Kiểm lâm họ Thịnh, trước câu dò hỏi của lão Yên, ông ta có chút câu nệ xoa xoa tay: “Trong rừng cũng chỉ có mấy thứ như vậy thôi, các vị lãnh đạo đừng chê.”
"Đại ca này, ông đừng nói như vậy, chúng tôi suốt dọc đường đã đói đến mức ngực sắp dán hết vào lưng rồi đây này, chỉ ước có chút đồ nóng hổi để ăn thôi đấy. Mấy món đồ ăn này của ông cũng thật đúng lúc. Nào, nào, mọi người cùng ăn đi." Lão Yên nói, đầu tiên bới cho cô Tứ một bát đầy rồi mới đến lượt chúng tôi.
Sau đó ông ấy nhìn về phía lão Thịnh: "Đại ca này, ông cũng đừng gọi chúng tôi là lãnh đạo nữa, chúng tôi cũng chỉ là người nghiên cứu cây thuốc giống như ông thôi."
"Sao có thể giống nhau được?" Lão Thịnh vẫn có chút câu nệ, sau khi lão Yên liên tục giải thích thì ông ta mới tin chúng tôi không phải lãnh đạo, nhưng ông ta vẫn không thả lỏng, chỉ múc một bát cơm chan tương ớt, tiện tay gắp hai miếng thịt rồi tìm một góc ngồi xổm mà ăn lấy ăn để, hình như là đang rất đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận