Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 337

"Đừng nói nhảm nữa, mau lên!" Dưới sự truy đuổi của hung thi, lão Yên phải kéo theo Nha Tử trốn trái trốn phải, không cẩn thận một chút đã bị hung thi cào cho vài cái trên vai, nghe Thương Thần nói thì suýt nữa đã trực tiếp cãi nhau với anh ta.
Thương Thần liếc nhìn khẩu súng màu bạc lần cuối, sau đó ánh mắt đột nhiên thay đổi, đôi mắt vốn ngỗ ngược như một tên trùm xã hội đen đã trở nên bình tĩnh hơn.
Chỉ thấy anh ta chậm rãi giơ súng lên, chĩa họng súng vào hung thi, động tác tưởng chừng như thong thả này lại dường như đang chứa đựng một nguồn sức mạnh khổng lồ.
Lão Yên vừa thấy anh ta giơ súng lên thì lập tức kéo Nha Tử đang định lao vào hung thi lăn tại chỗ một vòng, vừa lăn đi, những viên đạn bạc bay ra từ khẩu súng màu bạc đã lao đến trước mặt hung thi!
So với viên đạn mà tôi thậm chí còn không nhìn thấy tàn ảnh kia thì tốc độ của viên đạn này thực sự rất chậm, tôi nghĩ cho dù là tôi thì cũng có thể dễ dàng né tránh chứ đừng nói đến hung thi!
Nhưng kỳ lạ là hung thi lại dường như không nhìn thấy viên đạn này, không những không né mà còn chạy vài bước về phía đám người lão Yên, vừa lúc va chạm với viên đạn.
Tiếng đạn bắn trúng vào da thịt không vang lên như tưởng tượng, viên đạn bạc giống như hòa tan vào ngực của hung thi rồi vậy.
“Thế nào?" Lão Yên kéo Nha Tử, bất chấp sự phản kháng mà đeo kính râm cho anh ta, rồi giao anh ta lại cho giáo sư Hứa đang lo lắng không thôi.
Giáo sư Hứa giơ tay đánh vào đầu anh ta một cái: “Sao thế, nóng lòng muốn chết như vậy à?”
Kính râm giống như một công tắc, sau khi đeo kính râm vào, khí tức lạnh lẽo trên người Nha Tử cũng biến mất, sau đó anh ta im lặng cúi đầu không nói một lời. Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng nếu gặp lại chuyện như vậy anh ta vẫn sẽ làm vậy, làm giáo sư Hứa tức đến đỏ cả mắt nhưng lại không thể làm gì được.
Mà phía bên này lại giống như được nhấn nút tạm dừng, sau khi viên đạn bạc hòa tan vào ngực hung thi thì nó đã lập tức ngừng cử động, cả người đứng yên tại chỗ như bị đóng băng vậy.
Thương Thần treo khẩu súng lục màu bạc lên eo, cười nói: “Xong, đây là loại bạc có nồng độ cao nhất được trộn lẫn với hóa chất, cho dù nó có là một con cương thi ngàn năm thì cũng vô dụng.”
"Đừng lầm, thứ này có thể đáng sợ hơn cương thi ngàn năm nhiều!" Lão Yên lau mồ hôi trên trán, tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt rõ ràng cũng thoải mái hơn.
Tôi ngạc nhiên hỏi Thương Thần làm thế nào để tạo ra viên đạn bạc này. Mặc dù tôi đã từng nghe nói về chúng, nhưng hầu hết đều là trường hợp thất bại.
Bởi vì bạc quá dễ hòa tan, khi ra khỏi nòng súng thì nhiệt độ của viên đạn sẽ cực kỳ cao, nhiệt độ càng cao thì bạc càng khó chịu đựng được. Nếu không, lấy tính cách của lão Yên, có lẽ thứ chúng tôi đang cầm sẽ không phải súng lục bình thường mà là một khẩu súng bạc, khi gặp cương thi thì cứ trực tiếp bắn là được rồi.
Thương Thần liếc nhìn tôi: "Đây chính là bí mật gia truyền của tôi, cậu muốn biết à?"
Nhìn dáng vẻ muốn biết thì bái ông đây làm thầy đi của anh ta, tôi xua tay nói mình chỉ tò mò thôi, dù có biết tôi cũng không thể chế tạo được.
Anh ta thu hồi ánh mắt, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cau mày hỏi: "Sao thứ này còn chưa ngã xuống?"
“Ùng ục !"
Trong lúc anh ta cảm thấy kỳ lạ, trong miệng hung thi phát ra âm thanh như muốn nôn.
Chúng tôi lập tức cảnh giác, Nha Tử đã bình thường lại đẩy đẩy kính râm: "Thứ này còn có dạ dày à? Thứ bị nôn ra từ bên trong không phải là cương thi con đấy chứ?"
“Con ngậm cái miệng quạ của mình lại đi." Giáo sư Hứa vỗ vào gáy Nha Tử, nhưng rõ ràng cũng không dùng lực.
"Lùi, lùi lại!" Đội trưởng Bạch vẫn luôn đứng yên bỗng kéo giáo sư Hứa chạy về hướng đối diện với hung thi, tuy lão Yên không biết tại sao, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với thầy mình nên cũng vội bảo chúng tôi chạy.
Tôi không nói một lời, chộp lấy Dược Quán Tử cách đó không xa rồi chạy.
Bùm!
Chúng tôi vừa mới chạy ra khỏi chỗ cũ thì có một âm thanh chói tai vang lên.
Tôi quay lại nhìn thì kinh ngạc thấy nơi đó có một cái hố rộng khoảng một mét, vì nhìn từ xa nên tôi không thể biết được nó sâu bao nhiêu.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nó còn có thể cho nổ bom à?" Nha Tử kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt của Thương Thần hoàn toàn tối sầm, khẩu súng màu bạc lại xuất hiện trong tay: “Không phải bom, là đạn của ông đây. Mẹ kiếp, thứ này thế mà lại phun ra. Bây giờ chúng ta gặp rắc rối rồi, lão Yên, tôi chỉ có tổng cộng ba viên thôi đó!”
"Đừng nói nhảm nữa!" Sắc mặt lão Yên cũng không khá hơn là mấy, sau khi mắng Thương Thần ông ấy mới nhìn về phía tôi, tôi nhanh chóng lắc đầu, nói trong khoảng thời gian ngắn cùng với tình huống khẩn cấp như vậy, tôi thực sự không có cách tìm thấy biện pháp nào từ trong “Tinh Quan Yếu Quyết”.
Thấy tôi lắc đầu, ông ấy vội nhìn về phía đội trưởng Bạch: “Thầy, nếu con đoán không sai thì thầy đã ở trong lăng mộ này ít nhất một năm rồi. Chắc hẳn thầy cũng biết chút gì đó phải không? Làm thế nào để đối phó với hung thi này vậy?"
“Đừng để nó đánh trống.” Câu trả lời của đội trưởng Bạch có chút không liên quan nhưng lại khiến chúng tôi giật mình!
Ngay khi bà ấy vừa dứt lời, chúng tôi đã thấy hung thi cầm cái trống từ bên eo lên. Cái trống nhỏ đặt trong lòng bàn tay rộng lớn có vẻ nhỏ bé một cách khác thường, trông như một món đồ chơi buồn cười vậy, nhưng vì lời đội trưởng Bạch nói nên chúng tôi cũng không dám coi thường.
Hung thi giơ tay lên định đánh trống thì Thương Thần quát lên: “Tốc độ của ai nhanh?"
“Tôi.” Tôi lập tức đứng dậy, luận về tốc độ thì tôi có lẽ nhanh hơn mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận