Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 397

Tôi làm theo lời ông ấy, lão Yên lại nhanh chóng dặn dò một vài chuyện, rồi lúc này mới lấy từ trong balo ra một sợi dây thừng chói chặt Thương Thần với thi thể Dược Quán Tử lại với nhau, kéo bọn họ về phía trước: “Đi vào thôi.”
“Tôi đi đầu.” Đội trưởng Bạch đẩy chúng tôi ra: “Để an toàn!”
Lão Yên cũng không nói gì cả, chỉ hơi nghiêng người để đội trưởng Bạch đi vào, ông ấy kéo Thương Thần đi ở phía sau.
Thần kỳ chính là mệnh môn của Thương Thần đã bị phong lại, nhưng anh ta vẫn có thể hành động theo động tác của lão Yên, nếu không thì lấy thể hình của anh ta, chúng tôi không ai có thể cõng được anh ta cả.
Đi vào mộ thất, thứ đầu tiên đập vào mắt chúng tôi chính là tám cỗ quan tài, giống với phòng bồi táng vừa nãy, nhưng lại không có nhiều như trước.
Trong tám cỗ quan tài vẫn là những cô gái mười mấy hai mươi tuổi, nhưng mà các cô gái trong đây rất hoàn chỉnh, trong thân thể cũng không nuôi rắn, xem ra là bồi táng đúng quy cách.
“Bình thường.” Giáo sư Hứa ghi chép đơn giản một lát, sau đó gọi chúng tôi đi vào tầng sâu hơn.
Tõm!
Đội trưởng Bạch đang đi ở phía trước đột nhiên giẫm vào một vũng nước, bà ấy lập tức dừng lại: “Ngôi mộ này đã bị ngập nước rồi sao?”
Chúng tôi lập tức đi lên xem, chỉ thấy trước mặt là một vùng nước rộng lớn, bên trên còn trôi nổi mấy cái quan tài và một vài vật bồi táng chất liệu mỏng nhẹ, xem trình độ như thế này, nước sâu tối thiểu cũng phải hai mét, nếu không quan tài sẽ không thể nào trôi nổi được.
“A a a a!”
Chính vào lúc này, Thương Thần bị phong mệnh môn đột nhiên hét lên, vậy mà anh ta lại dùng sức ép ngân châm ra, vùng vẫy muốn nhào vào trong nước.
“Cái chuông đó sẽ không ở trong nước chứ?” Nhìn thấy cảnh này tôi, lẩm bẩm nói.
Sắc mặt của lão Yên cũng không tốt lắm: “Nếu như nó ở trong nước, với mấy người chúng ta thì chắc chắn là không có biện pháp.”
Chuông nhạc đồng thau không thể so được với những thứ khác, mặc dù chúng tôi có gan xuống dưới nước mò thì cũng không mò ra được.
Vì vậy nhất thời tâm trạng của chúng tôi đều trở nên sa sút, dẫu sao đã trải qua trùng trùng nguy hiểm, cuối cùng lại thành tình trạng như thế này thật sự là không thể nào vui vẻ cho nổi.
“A a a a!” Bên này, Thương Thần vẫn còn đang gào hét, dây thừng siết chặt bên hông anh ta, xương cũng đã sắp bị siết gãy nhưng anh ta vẫn như không cảm nhận được, một chân đã giẫm vào trong nước, nhìn dáng vẻ đó như là không xông vào được thì sẽ không từ bỏ.
Đội trưởng Bạch thấy vậy thì lập tức phi mấy cây ngân châm qua, đâm thẳng vào mấy huyệt vị lớn của Thương Thần.
Nhưng ngay khi ngân châm đâm vào, Thương Thần đột nhiên hét to lên một tiếng, nhanh chóng rút từ eo ra một khẩu súng rồi nhắm vào đội trưởng Bạch.
“Cậu không sợ Dược Quán Tử hận cậu sao?” Dưới tình huống khẩn cấp, khóe mắt lão Yên như muốn nứt ra mà hét lên.
Thương Thần hơi sững sờ, đội trưởng Bạch nhân thời cơ đó nhanh chóng tránh thoát, đợi sau khi Thương Thần phản ứng lại thì nguy cơ đã được giải trừ.
Lão Yên thấy phương pháp này có hiệu quả thì vội vàng bắt đầu liên tục nhắc tới Dược Quán Tử, vẻ mặt Thương Thần đờ đẫn, nhưng biên độ vùng vẫy đã trở nên nhỏ hơn, nhìn dáng vẻ đó chắc là anh ta đã nghe vào được.
“Phù.” Lão Yên thở phào một hơi: “Chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài trước rồi tìm giúp đỡ từ bên ngoài thôi.”
Tôi đồng ý với cách làm của ông ấy: “Quả thật là cần tìm giúp đỡ từ bên ngoài, nhưng mà chúng ta cũng phải tìm được nguyên nhân tại sao chuông nhạc hại người thì mới có thể ra ngoài được, nếu không giá trị của chuyến đi này nằm ở đâu?”
“Ngay cả chuông nhạc cũng không nhìn thấy, khó đấy.” Lão Yên thở dài.
Chúng tôi đứng ở trước một hồ nước loại nhỏ, nhưng một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào, bởi vì không ai có phương pháp nào cả.
“Ha ha.”
Lúc này, một tràng tiếng cười đột nhiên truyền tới phá vỡ sự yên lặng của chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân như đều đông cứng lại, bởi vì tôi nghe thấy được tiếng của Dược Quán Tử!
Mặc dù sự hi sinh của ông ấy làm chúng tôi đều vô cùng đau xót, đều không muốn chấp nhận, nhưng tôi có thể xác định được ông ấy đã thật sự chết rồi, tại sao lúc này còn có tiếng của ông ấy được?
“Dược, Dược Quán Tử!”
Thương Thần chợt ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ngây dại lập tức trở nên thanh tỉnh.
Tiếng cười đó lại truyền tới một lần nữa, lần này tôi nghe ra được, tiếng này phát ra từ trên người Thương Thần!
Chỉ thấy đôi mắt của Dược Quán Tử được Thương Thần cõng ở sau lưng mở lớn, gương mặt dịu dàng mang theo nụ cười kỳ dị, vừa rồi tiếng cười đó phát ra từ trên người ông ấy.
“Ông ấy… xác chết vùng dậy rồi!” Tôi hét lên một câu.
Lão Yên bị tôi hét tới tay run lên, sau đó mới phản ứng lại đi lên kéo lấy dây thừng đang trói eo của Thương Thần, muốn thả Dược Quán Tử xuống.
Nhưng Thương Thần lại nhanh chóng đè tay của lão Yên lại, mặc dù vẻ mặt anh ta vẫn có hơi đờ đẫn, nhưng dáng vẻ đó rõ ràng là đang bảo vệ Dược Quán Tử.
“Cậu ấy đã không phải là Dược Quán Tử nữa rồi!” Lão Yên hét lớn một câu.
Quả thật, ông ấy đã không phải nữa, Dược Quán Tử xác chết sống dậy và lão trung y ôn tồn lễ độ ngày trước căn bản không phải là cùng một người, nhìn dáng vẻ này của Dược Quán Tử, trong lòng tôi không biết là có cảm xúc gì, nhớ tới trước khi vào hầm bồi táng, ông ấy còn quay đầu lại nói chuyện với tôi, tôi chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Khi đó trong mắt ông ấy tôi là một hậu bối trẻ tuổi, vì vậy cho dù nhìn ra trong lòng tôi đang nghĩ cái gì, ông ấy cũng không tính toán quá nhiều, mà lại đi an ủi tôi. Khi đó tôi không sao ngờ tới, duyên phận chiến hữu của tôi và ông ấy lại không đi hết được ngôi mộ nước Tăng này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận