Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 198: Quỷ Đánh Tường

“Đến cả Tàm Tùng cũng là nhân vật trong thần thoại, chưa chắc cách xây mộ của ông ấy đã tuân theo những truyền thống cổ đại, ông ngẫm lại những pho tượng của nước Thục cổ tại Tam Tinh Đôi đi, chẳng có cái nào trong giống với người bình thường chúng ta cả, không phải còn có lời đồn bọn họ là người ngoài hành tinh sao?
Cho nên chúng ta không cần phải răm rắp dựa theo những đặc điểm mộ táng thời cổ đại để tìm kiếm.” Tôi không đồng tình với lời của lão Yên.
Lão Yên nghĩ một lúc, không biết có phải đã bị lời của tôi thuyết phục hay không, mà chỉ thấy ông ấy vung tay lên, bảo mọi người đi theo tôi.
Khi chúng tôi đi dọc theo con đường trong rừng, lá rụng xào xạc, ánh mắt khiến người ta sởn tóc gáy vẫn luôn bám theo chúng tôi, nhưng cho dù chúng tôi có dùng cách nào thì vẫn không thể tìm ra chủ nhân của ánh mắt đó.
“Mọi người có cảm thấy hình như ánh mắt kia đã phân tán rồi không?” Côn Bố đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Hình như khắp nơi đều có bóng dáng của đối phương vậy.”
“Anh, anh đừng làm tôi sợ, thứ này cũng đâu phải là quỷ, sao còn có thể phân tán ra được.” Nha Tử xoa cánh tay, hiển nhiên là toàn thân anh ta đã nổi da gà.
Tôi cũng bị lời của Côn Bố dọa sợ, sau đó cố bình tĩnh lại và cảm nhận một chút, quả nhiên anh ta nói không sai.
Nếu vừa rồi tôi chỉ cảm nhận được có ánh mắt đi sau mình, thì lúc này đây ánh mắt ấy đã có ở khắp bốn phương tám hướng, nhưng thể ở đâu cũng có bóng dáng của nó vậy.
“Thứ này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?” Lão Yên hút thuốc, tay không ngừng gõ lên đùi, đây là động tác ông ấy thường làm khi gặp phải vấn đề khó giải quyết.
Lúc này, nếu còn nghĩ đối phương là con người thì chúng tôi quả là một lũ ngốc, cánh rừng này rất thưa thớt, căn bản không thể che giấu nhiều người như vậy, hơn nữa, ở nơi núi sâu rừng già thế này, lấy đâu ra nhiều người theo dõi chúng tôi đến thế?
Lão Yên bóp chặt đầu lọc thuốc, rồi ném nó xuống chân mà giẫm, tiếp theo, ông ấy nói ra một câu khiến ai nấy đều sởn tóc gáy: “Các cô các cậu nói, thứ đang theo dõi chúng ta ấy, liệu có phải là đám tằm này không?”
“Lão Yên, ông đừng nói ra mấy lời khiến người ta kinh sợ như vậy, chẳng lẽ đám tằm này đã thành tinh hết rồi à?” Cô Thu vốn đang đứng rất gần một gốc cây, vừa nghe lão Yên nói như vậy thì vội vàng lùi xa vài bước, sợ bản thân sẽ đụng tới mấy con tằm.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng lời của lão Yên quả thực rất khó tin, nhưng cẩn thận ngẫm lại, không phải không có khả năng này.
Thứ duy nhất trong cánh rừng này có thể theo dõi chúng tôi trong phạm vi lớn chỉ có đám tằm kia mà thôi…
“Chúng nó theo dõi chúng ta… làm cái gì?” Tôi bước đến gần một gốc cây, chăm chú quan sát một con tằm đang bò trên cành, tôi luôn cảm thấy đôi mắt đang đặt đâu đó của nó thực sự đang quan sát chúng tôi.
Lão Yên lắc đầu nói không biết, có lẽ là do chúng tôi quá mẫn cảm, rốt cuộc số lượng tằm ở đây cũng quá nhiều, cho nên chúng tôi cảm nhận được ánh mắt theo dõi mình cũng là chuyện bình thường.
“Có nói tới nói đi cũng vô ích, chúng nó thích nhìn chúng ta thì cứ để chúng nhìn đi.” Cô Thu tức giận cầm dao găm chém một đường vào thân cây, như để chút bỏ một phần bực tức trong lòng.
Suốt hành trình này, tôi cũng cảm nhận được cô Thu là người có tính tình nóng nảy, nhưng lại ghét nhất là sâu bọ, nhất là mấy loại mềm mềm như bông.
Mặc dù cô ấy không sợ hãi, nhưng mỗi lần nhìn thấy bọn chúng cô ấy đều trở nên cáu kỉnh, còn nhiều lần muốn dùng lửa đốt chết bọn chúng, xong lần nào cũng bị lão Yên cản lại.
Tuy rằng cô Thu có chút giận dỗi, nhưng cũng phải nói rằng chúng tôi cũng chỉ có thể mặc kệ bọn chúng, nếu đám tằm quả thực theo dõi chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể dùng một mồi lửa thiêu rụi cả cánh rừng này được sao?
Chúng tôi tiếp tục đi về phía đông, sau khi thấy quen rồi thì mọi người cũng chẳng quan tâm đến những ánh mắt đó nữa, dù sao chúng cũng không tạo ra vết thương thực sự nào.
“Hình như vừa rồi chúng ta mới đi qua nơi này, phải không?” Đi được chừng nửa tiếng, tôi chạm vào một thân cây, cảm thấy mình vừa mới nhìn thấy những con tằm trên đó.
Nha Tử cười một tiếng, nói ở đây có nhiều tằm như vậy, sao tôi còn có thể nhận ra con nào với con nào chứ?
“Không đúng, quả thật chúng ta đã đi qua đây rồi, mọi người nhìn đi…” Tôi chỉ vào một vết cắt trên thân cây, nói: “Có phải vết cắt này do chị Thu vừa tạo ra không?”
Nghe tôi nói như vậy, mọi người đều xông tới, cô Thu nói không sai, vết cắt này quả là vừa mới được tạo ra.
Tôi lẩm bẩm trong lòng, chúng tôi đang đi thẳng về phía đông, không có đường rẽ nào cả, sao lại quay về chỗ ban đầu rồi?
“Chẳng lẽ gặp phải quỷ đánh tường rồi?” Lão Yên chạm vào vết cắt kia, chậm rãi nói ra một câu.
Thực ra cái gọi là quỷ đánh tường vốn không quá kỳ bí, sở dĩ gọi là quỷ đánh tường vì nếu một mình đi lại ở vùng ngoại ô vào ban đêm, người ta sẽ thường bị mắc kẹt trong một vòng tròn mà không thể thoát ra được, chủ yếu là bởi vì nhận thức của người nọ đã không còn tỉnh táo, để có thể phân biệt rõ phương hướng, cho nên sẽ bất giác đi vòng quanh tại một nơi. Nhưng gặp những người mê tín, lại không biết giải thích, sẽ gọi đó là: Quỷ đánh tường.
Tôi lắc đầu: “Không đến mức ấy đâu, làm sao mà cả năm người chúng ta cùng mất tỉnh táo vào cùng một lúc được chứ?
“Cũng chưa chắc.” Lão Yên chỉ vào mấy cái cây: “Phải xem là do chúng ta mất tỉnh táo, hay là do ở đây có thứ khiến chúng ta mất tỉnh táo thì mới biết được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận