Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 236: Che Giấu

Tôi cũng không có chối từ, mở gói bò khô ra, lấy một miếng nhét vào trong miệng, cắn mạnh hai miếng, nhai nhai thấy hơi nhức cả hàm.
“Món này của anh không phải hơi khó cắn thôi đâu!” Tôi than thở một câu, còn Nha Tử lại cười lớn không ngừng, anh ta bảo cứ bổ là được.
Tôi cũng biết Nha Tử có ý tốt, bởi trong balo của tôi lúc này chỉ có thứ khô khan như bánh quy nén khô mà thôi, món ấy còn không bằng thịt bò khô, ít nhất thịt bò còn có thể bổ máu.
Chỉ là thứ này thực sự rất khó cắn, ăn được mấy miếng mà tôi cảm tưởng răng hàm của mình sắp vỡ ra rồi, vì thế tôi đành đặt thịt bò khô sang một bên, rồi lấy giấy bút ra, ghé sát trận bát quái mà vẽ lại.
“Cậu đang làm gì thế?” Nha Tử cảm thấy kỳ lạ.
Tôi chỉ chỉ vào trận bát quái: “Hiện tại đáng lẽ chúng ta phải ra ngoài, nhưng nhóm của lão Yên vẫn đang ở trong đó, thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng đến cả Côn Bố cũng đã mắc kẹt trong trận rồi, dù sao chúng ta cũng phải nghĩ cách liên lạc được với bọn họ.”
Nha Tử đáp lại một tiếng ừm, rồi mặt ủ mày ê bảo rằng trận bát quái này quá khó phá giải, anh ta có thể cứu tôi chỉ do ngẫu nhiên mà thôi.
Bởi vì vị trí của con huyết tằm khi vừa hay lại là cửa tử, nhưng vì đây là trận bát quái đảo ngược nên đó đúng là lối thoát, nếu không anh ta cũng chẳng có cách nào khác.
Tôi cầm cây bút trong tay một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía Nha Tử: “Anh hãy nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh đã làm thế nào mà cứu được tôi ra?”
Bất kể có đeo kính râm hay không, Nha Tử đều nói cứu được tôi chỉ là do ngẫu nhiên, nhưng tôi không tin, lúc anh ta liên hệ với tôi, tôi đã có cảm giác rõ ràng Nha Tử biết được cách cứu tôi, nếu không anh ta cũng không tới nhanh như vậy.
Nha Tử gãi gãi, ấp úng: “Chỉ là… chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi.”
“Nha Tử!” Tôi kêu lên: “Tôi biết anh có bí mật, không muốn nói ra cũng là chuyện bình thường, tôi không muốn hỏi thăm làm gì, nhưng chẳng lẽ anh không muốn cứu đám lão Yên sao? Nếu anh đã có cách, vì sao cứ phải giấu giấu giếm giếm?”
Tôi có chút tức giận, nói: “Tôi có thể thấy được suốt quãng đường này lão Yên luôn bảo vệ anh, chị Thu tuy rằng hay trêu chọc anh nhưng rõ ràng cô ấy cũng đối xử với anh như em trai, ngay cả Côn Bố cũng luôn đứng chắn trước mặt anh khi gặp nguy hiểm, chẳng lẽ bây giờ anh thấy chết mà không cứu sao?”
Nha Tử cũng kích động, cất cao giọng: “Cậu cho rằng tôi sẽ thấy chết mà không cứu sao?”
“Nếu không thì sao? Vì sao anh không nói cho tôi biết cách để cứu những người khác.” Tôi nhìn thẳng vào Nha Tử, hy vọng có thể nhìn thấy gì đó, nhưng đột nhiên anh ta thu hết mọi biểu cảm trên mặt lại, ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường trông rất đáng thương, qua một lúc lâu vẫn chẳng nói gì.
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi nghĩ có lẽ mình đã hơi nặng lời rồi, nhưng bây giờ hy vọng duy nhất của tôi đều đặt lên người Nha Tử, tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
“Nha Tử!” Tôi lại quát khẽ, vừa định nói gì đó thì Nha Tử đã xua tay ngắt lời của tôi.
Tôi thấy anh ta cúi đầu, không biết đang nhìn vào cái gì mà rất chăm chú, rồi anh ta chậm rãi nói: “Trường An, cậu có thể giữ được mạng sống là điều rất may mắn đấy, biết không? Không phải lúc nào tôi cũng tuỳ tiện tháo kính râm để biến thành người khác đâu.”
Nghe anh ta nói như vậy khiến tôi hơi ngẩn ra, suốt cả chặng hành trình này tôi luôn thấy anh ta đeo kính râm, có tháo ra cũng chỉ trong chốc lát, tôi còn tưởng rằng anh ta có thể tự chủ đeo và tháo kính, không ngờ anh ta không thể làm được?
Nha Tử cười khổ một tiếng: “Vào mộ vốn là chuyện nguy hiểm, nếu có khả năng, đương nhiên là tôi tự nguyện duy trì trạng thái tốt nhất, nhưng trạng thái này là thứ tôi cầu mà không được, nếu không vì sao thầy lại chẳng yên tâm về tôi?”
Môi tôi mấp máy, tôi muốn nói tiếp, nhưng Nha Tử lại lần nữa ngắt lời: “Cậu đừng nói nữa, ngay cả tôi cũng không hiểu được vì sao còn tồn tại một tôi khác nữa, cũng không biết gã ta sẽ xuất hiện khi nào, có lẽ… Đây cũng là một loại bệnh tâm thần chăng?”
Nghe những lời Nha Tử nói, tôi đột nhiên im lặng, mãi một lúc lâu mới dám mở lời: “Tôi lại coi đó là điều hiển nhiên, xin lỗi.”
Nha Tử cũng im lặng một lúc, mất một lúc mới giơ tay lên: “Thôi, cậu cũng không biết, chúng ta thử ngẫm lại xem còn có cách khác để tìm ra nhóm của lão Yên không.”
Nói rồi chúng tôi bèn tập trung sự chú ý vào trận bát quái tôi đã vẽ.
“Đây là cửa mộ mà chúng ta đi qua!” Tôi chỉ vào một chỗ rồi nói.
Ở đây có một con rắn “nho nhỏ”, không biết thứ ấy có phải được dùng để dẫn đường cho người khác hay không, hay là để công nhân xây mộ dễ nhớ.
Sau khi đi qua cửa lăng mộ, chúng tôi đã lập tức rơi vào trong một trận pháp rất lớn, nhốt chúng tôi bên trong như một mê cung, nhưng dù trông như thế này, tôi cũng không thể phát hiện được lối ra của mê cung ở đâu.
Vì có rất nhiều con đường, nên khi bị mắc kẹt trong đó người ta sẽ trở nên bối rối, cũng vì thế mà khó tìm được đường ra.
“Nha Tử, anh có chắc mình đã nhớ được hết những con đường này không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Nha Tử - anh ta cũng đang nghiêm túc nghiên cứu.
Nha Tử vươn ngón trỏ ra, chậm rãi trượt theo hướng cửa mộ: Nhớ thì nhớ kỹ rồi, nhưng… nếu tôi đi vào trong đó tìm bọn họ, sẽ rất khó đi theo lộ trình tôi đã ghi nhớ, bởi dù sao ở trong đó tôi cũng không thể có được góc nhìn trực quan như hiện tại.”
“Nếu không chúng ta thử dùng bộ đàm đi? Họ luôn di chuyển bên trong, nói không chừng hiện tại họ đang ở rất gần chúng ta.” Tôi vỗ đầu, vội vàng lôi bộ đàm ra, nhấn nút liên lạc và bắt đầu gọi cho lão Yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận