Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 375

Vì vậy, nếu như tính toán theo logic thông thường, từ hầm bồi táng đi vào là chính tây, nhiều nhất cũng chỉ nghiêng về phía Tây Nam, Tây Bắc, sẽ không thay đổi một cách đột ngột.
“Không phải là nhớ sai rồi chứ?” Tôi cầm lấy tờ giấy, dùng bút vẽ ra hai đường chỗ mê cung: “Chúng ta đi loanh quanh ở đây rất lâu, rất có khả năng đã sai phương hướng rồi, khi đó không phải là la bàn cũng bị từ trường ảnh hưởng sao, vì vậy chúng ta đã sai lầm về phương hướng.”
Lão Yên kẹp điếu thuốc, gẩy tàn thuốc nói: “Cũng không phải là không có loại khả năng này, nhưng mà theo kinh nghiệm của tôi, phương hướng này cứ có hơi không đúng lắm.”
“Hỏi đội trưởng Bạch không phải là được rồi sao, đội trưởng Bạch, cô ở đây năm năm rồi, phương hướng như thế nào?” Giáo sư Hứa nhìn về phía đội trưởng Bạch, người sau lại lắc đầu, nói vì để sống sót nên phần lớn thời gian bà ấy đều co rúc ở trong mê cung, đã mất cảm giác về phương hướng từ lâu, nào còn biết bây giờ đang là hướng nào chứ.
Tôi cầm bút lên vẽ, nói bây giờ quan trọng nhất không phải là phương hướng, mà là vị trí của chiếc chuông nhạc này! Nếu như là ở phía trước, tính theo núi Diệp Gia, ở phía trước chắc là một ngọn núi, nếu như chôn ở trong núi, độ khó của việc khai quật lại tăng thêm không ít.
Vị trí của hầm bồi táng được thiết kế rất khéo léo, mặc dù cũng là ở trong núi, nhưng vị trí đó khá bằng phẳng, đây cũng là nguyên nhân tại sao mấy người Cố Thuận Chương có thể đào ra được một số lượng lớn văn vật trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng bây giờ lấy độ dài và độ sâu này của chúng tôi, sợ là đã đến nửa sườn núi rồi, tới lúc đó chẳng lẽ phải san bằng cả ngọn núi rồi mới đào lên sao?
“Cái này để cho Cố Thuận Chương đau đầu đi.” Lão Yên lại không chút để ý mà rít một hơi thuốc, sau đó nhả khói ra, một tay cầm tờ giấy, một tay cầm bút nửa nằm sấp trên mặt đất, tô tô vẽ vẽ lên trên một tờ giấy mới.
Tôi lại gần xem, chỉ thấy vậy mà ông ấy đang vẽ đá lưu ly trên tường.
Tôi hỏi ông ấy vẽ cái này làm gì, ông ấy suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Tôi nghi ngờ cơ quan được giấu bên trong đá lưu ly này.”
“Có chắc không?” Giáo sư Hứa vừa nghe thấy hai chữ cơ quan thì mắt cũng sáng lên: “Nếu như ở đó thì Nha Tử cũng bớt khổ hơn.”
Giọng điệu của lão Yên lại không quá chắc chắn, nói chỉ là ông ấy nhớ tới trận pháp mũi tên đồng thau chúng tôi vượt qua lúc trước, cảm thấy đá lưu ly phía trên này và cái đó giống nhau, có lẽ bên trong cũng ẩn giấu cơ quan không biết chừng.
Nhưng đá lưu ly này có thể mê hoặc lòng người, cho dù là có cơ quan, khả năng Nha Tử nghiên cứu được nó cũng không lớn!
Nhưng mà tôi vừa nghĩ như vậy, đã nhìn thấy Nha Tử đang đừng ở trước một mặt tường, nhìn chằm chằm vào đá lưu ly gắn đầy trên tường mấy giây rồi đột nhiên đưa tay sờ lên.
Tôi muốn đi ngăn cản, lão Yên lại ngăn tôi lại, nói Nha Tử cũng không phải là trẻ con, nếu cậu ta đã làm như vậy cũng có nghĩa là có nắm chắc.
Tôi vẫn hơi không yên tâm, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Nha Tử, lão Yên kéo tôi lại: “Nỗi khổ vừa chịu cậu quên rồi à? Đừng để lát nữa Nha Tử không có chuyện gì, cậu lại xảy ra chuyện.”
“Sẽ không đâu.” Tôi chẳng quay đầu lại nói, đã chịu khổ một lần, nếu như vẫn không nhớ thì cũng là đáng đời.
Lão Yên thấy không khuyên được tôi thì cũng để tôi đi, nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của ông ấy, rõ ràng là vẫn luôn chú ý tới an nguy của chúng tôi.
Gần như là viên nào Nha Tử cũng sờ qua, mỗi khi sờ xong một viên anh ta lại ghi lên trên sổ cái gì đó, khoảng mười phút sau, anh ta đã có kết luận: “Cơ quan ở trên con mắt thật, chúng ta phải tìm ra hết tất cả mắt thật mới được!”
Tôi nhìn mắt tường, mấy mặt tường đó toàn là đá lưu ly, có không biết bao nhiêu mắt thật kẹp ở trong đó, thế này nếu phải đi tìm từng cái một thì phải tốn bao nhiêu thời gian chứ?
Chúng tôi đã nghe tiếng chuông rồi, cũng có nghĩa là chúng tôi phải tìm được chuông nhạc trong một ngày một đêm, sau đó phá giải bí mật trong đó mới được, nếu không tới lúc đó nhóm người chúng tôi người điên kẻ ngốc, vậy thì đã chơi quá trớn rồi.
“Không cần, có quy luật.” Lão Yên ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, tờ giấy kia cũng đã bị ông ấy vẽ đầy ắp, bên trên đều là phân bố của đá lưu ly, làm tôi nhìn mà hoa cả mắt.
Lão Yên nhìn về phía Nha Tử: “Vừa rồi có phải là cậu đã vẽ mắt thật trên một mặt tường ra rồi đúng không?”
“Ừ.” Nha Tử đáp lại một tiếng, rồi đưa tờ giấy trong tay cho lão Yên, sau khi lão Yên nhận lấy thì đặt chồng lên tờ giấy kia của ông ấy, sau đó thở phào một tiếng.
“Đúng rồi, quả nhiên là ẩn giấu quy luật ngũ hành bát quái, Nha Tử, cậu đi, tôi chỉ huy, cậu làm theo!” Lão Yên nhìn một lát rồi nói.
Nha Tử không nói hai lời đứng ở phía trước một mặt tường, sau đó lão Yên ở phía sau anh ta điểm số: “Vị trí Khảm, vị trí Li, tổng cộng ba viên.”
Nha Tử gật đầu, nhanh chóng ấn xuống ba viên mắt này, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, mặt đất xuất hiện hiện chút rung động nhỏ.
Lão Yên tiếp tục chỉ huy, vị trí Chấn, vị trí Khôn, làm tôi nghe mà choáng váng cả đầu, động tác của Nha Tử cũng rất nhanh. Theo sau giọng nói của Lão Yên, rung động cũng càng ngày càng lớn, mặt đất cũng theo chấn động này mà từ từ nứt ra một khe ở giữa, đúng lúc tôi đang đứng ở giữa, suýt chút nữa thì bị ngã xuống.
Rung động kéo dài khoảng mười mấy giây thì mới dừng lại, khe hở ở giữa cũng rộng khoảng hai người đi, một chiếc cầu thang kéo dài xuống phía dưới xuất hiện ở trước mặt chúng tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận