Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 208: Khỉ Đá

Nha Tử cười hì hì: “Nếu không miêu tả được thì đừng lo lắng, ấy, đang yên đang lành cậu đánh tôi làm cái gì?”
Tôi nghe anh ta nói mà chẳng hiểu mô tê gì: “Tôi có đánh anh đâu.”
“Cậu đang đi ngay cạnh tôi, không phải cậu vỗ vai tôi thì còn có thể là ai?” Nha Tử càng thấy khó hiểu, vẻ mặt như muốn nói: tôi biết hết rồi, cậu đừng có chối.
Nhưng tôi thực sự không có vỗ vai anh ta…
Thấy tôi kiên quyết như vậy, sắc mặt của Nha Tử cũng thay đổi: “Cậu, cậu đừng làm tôi sợ.”
“Tôi doạ anh làm cái gì, tôi thật sự không chạm vào anh mà!” Tôi vừa nói vừa quan sát xung quanh, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Sắc mặt Nha Tử tái nhợt, trốn sau lưng tôi lẩm bẩm, ban ngày ban mặt chắc không thể nào gặp phải quỷ đâu?
Tôi vỗ lên đầu anh ta một cái, bảo anh ta đừng nói bậy, có lẽ cảm nhận của anh ta bị sai thôi, đương nhiên tôi nói vậy chỉ là để an ủi anh ta.
Bởi vì tôi vừa cảm nhận được sự kỳ lạ thì anh ta đã bị thứ gì đó vỗ vai, cho dù có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.
“Hai người các cậu làm gì mà ầm lên thế, nhanh cái chân lên đi.” Cô Thu quay đầu lại, trừng mắt với chúng tôi.
Nha Tử tủi thân nhìn cô Thu, cô Thu đành bất đắc dĩ thở dài: “Tôi nói này nhóc Nha Tử, cậu mà còn như vậy, lần sau chị đây không dám đưa cậu đi cùng nữa đâu.”
“Đừng mà, lòng dũng cảm đều do luyện tập mà ra, chị Thu cứ đưa em đi thêm hai lần nữa, em nhất định sẽ thành người bảo vệ chị.” Nha Tử bị doạ lập tức quên cả sợ hãi, cứ như một con công đang xòe đuôi khoe khoang vậy.
Cô Thu túm gọn tóc lại, nháy mắt với Nha Tử: “Được thôi, lập tức cho cậu thành người bảo vệ hoa này.”
Nói xong câu đó, cô ấy đột nhiên rút con dao bên hông ra, ném thẳng về phía Nha Tử.
Nha Tử bị dọa không dám nhúc nhích gì, vội nắm chặt lấy cánh tay tôi, mạnh đến nỗi móng tay của anh ta cũng cắm vào da thịt tôi.
Ong!
Con dao bay sượt qua tai của Nha Tử, cắm chặt vào một cái cây phía sau lưng chúng tôi!
“Chị Thu, chị, chị, chị…” Nha Tử đã nhũn cả chân, ngã vào người tôi, anh ta chỉ vào cô Thu mà nói không nên lời.
Đôi chân dài của cô Thu lại nhanh chóng tiến tới, cô ấy lạnh lùng bảo chúng tôi tránh ra, rồi rút con dao ra khỏi thân cây, nhìn trên mặt lỗ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Vừa rồi… Là thứ gì thế?” Nha Tử đương nhiên không ngốc đến mức cho rằng cô Thu thật sự muốn làm gì mình.
Cô Thu cũng có chút nghi hoặc, chỉ nói vừa nhìn thấy thứ gì đó bò trên lưng Nha Tử, nhưng cô ấy cũng chưa kịp nhìn rõ đó là gì.
Lão Yên cùng Côn Bố cũng nhanh chóng chạy lại, lão Yên sờ lưng Nha Tử, rồi nhặt ra được một sợi lông màu vàng: “Nhìn sợi lông này, chẳng lẽ là khỉ?”
“Khỉ ư?” Tôi nhìn qua, sợi lông này thoạt nhìn rất giống lông chó, nhưng bây giờ chúng tôi đang ở trong rừng, nên có lẽ nó thực sự là lông khỉ.
Cô Thu cau mày hỏi Nha Tử, có biết trên núi Thái Bạch có loại khỉ gì hay không?
Nha Tử cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau khi nghe câu hỏi của cô Thu thì vội bảo cô ấy miêu tả ngắn gọn lại thứ mình đã nhìn thấy.
“Tôi chỉ nhìn thấy nó để lộ đầu và móng vuốt, nhưng trông cũng khá giống khỉ.” Cô Thu khoa tay múa chân để miêu tả, thứ kia dài ước chừng 30 xăng-ti-mét: “Dù sao cũng không to lắm, nếu không sao khi nó chạy trốn tôi lại không nhìn thấy rõ được chứ.”
Nha Tử nghe cô Thu miêu tả xong, đầu tiên là sửng sốt mất một lúc, sau đó sắc mặt đại biến, không kịp giải thích mà chỉ hét lên bảo mọi người chạy mau.
Vừa mới dứt lời, anh ta là người đầu tiên bỏ chạy, chúng tôi sửng sốt mất nửa giây mới vội nhấc chân đuổi theo.
“Chít chít…”
Đã quá muộn, cánh rừng mới vừa rồi còn rất yên tĩnh nay đột nhiên nhảy đâu ra cơ man nào là khỉ, dám khỉ này đang đu trên những nhành cây, tưởng chừng như chúng có thể bao vây chúng tôi lại bất cứ lúc nào.
Thị lực của cô Thu quả rất tốt, loại khỉ này đúng là không lớn, phần lớn cũng chỉ cao tần 20 đến 30 xăng-ti-mét, kỳ thực trông cũng khá đáng yêu, nếu bỏ qua đôi mắt vô cùng hung dữ kia, tôi rất muốn bắt một con về để nuôi.
Nhưng khi nhìn thấy đám khỉ này, tôi cũng hiểu ra vì sao mình lại luôn cảm thấy bị theo dõi và đe doạ, nhất định là do đám khỉ này giở trò.
“Đây là loại khỉ gì thế?” Cô Thu đã có sẵn phi đao trong tay, tùy thời có thể giáng cho bất cứu con khỉ nào một đòn chí mạng.
Nha Tử vội ngăn cô ấy lại: “Chị Thu, đừng xúc động, nếu chị làm mấy con khỉ này bị thương, chuyện hôm nay sẽ không giải quyết được đâu.”
“Mau chạy nhanh đi, đừng lảm nhảm nữa!” Cô Thu cảnh giác nhìn đám khỉ này.
Cả bầy khỉ đều nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, giống như khi chúng ta tới vườn bách thú ngắm khỉ vậy, chẳng qua đối tượng “được ngắm” lần này lại biến thành chúng tôi mà thôi.
Chúng nó nhảy hết cảnh này lại truyền qua cành khác, ánh mắt hung hãn, như thể cả lũ đã thành tinh hết rồi vậy.
Nha Tử ra hiệu cho mọi người tụ lại gần nhau, lấy hết thức ăn trong túi ra, trừ nước uống, rồi cố ném chúng đi thật xa.
Nha Tử vừa ném đồ ăn vừa giải thích: “Đây là khỉ đá, vô cùng hung hãn, lại còn thù dai, đám mật lửng ở Châu Phi cũng không thù dai bằng chúng!
Trước đó, có lẽ chúng theo dõi chúng ta chủ yếu là vì chút thức ăn, nhưng con dao của chị Thu coi như đã gây thù chuốc oán với chúng rồi.”
“Bà đây còn chưa đụng tới nó đâu!” Cô Thu tức giận lên tiếng.
Nha Tử bất đắc dĩ nói, thứ này tuy nhỏ nhưng vô cùng ngang ngược, chỉ cần chúng cảm thấy bị uy hiếp thì cả đàn sẽ cùng xông lên.
Sắc mặt của mấy người chúng tôi đều tối sầm lại, tiếp kêu chít chít của bầy khỉ khiến chúng tôi không thể nghĩ ra cách gì, bèn bực bội hỏi Nha Tử, đánh thì đánh không lại rồi, nếu giờ dùng đồ ăn dỗ mà chúng cũng không đi thì phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận