Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 316

Cũng không biết là do hình xăm Cửu Long này có tác dụng hay là do cương thi nhất thời thả tôi ra, nói tóm lại tôi đã có được một khoảng thời gian ngắn để thở dốc, sau đó lập tức tiến lại gần đám người lão Yên.
Đồng thời, bọn họ cũng chạy về phía tôi để hỗ trợ, chỉ là Thương Thần lại sợ ném chuột vỡ bình mà không dám nổ súng, cho nên trong lúc nhất thời chỉ có thể bị động né tránh.
Đèn lồng ở trong tay giáo sư Hứa và Nha Tử lung la lung lay, rõ ràng là bọn họ đang chạy điên cuồng.
Nhưng giây tiếp theo, tôi thấy họ đều dừng lại, mọi chuyển động của bọn họ cũng đều dừng lại, ngay cả ngọn nến trong đèn lồng cũng dường như không chuyển động.
Sau lưng truyền đến một cơn đau dữ dội, tôi cảm thấy phản ứng của mình dường như đã chậm mất nửa nhịp, sau hồi lâu tôi mới ngã phịch xuống đất, sau đó tôi cảm thấy có thứ gì đó đang kéo mình lại.
Cơ thể của tôi cọ xát trên mặt đất, cơn đau rát khiến tôi tỉnh táo từ đầu tới cuối, nhưng tôi biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi nhất định sẽ chết ở đây!
Tôi lần mò trong túi, thậm chí cũng mặc kệ bản thân móc ra được thứ gì cũng đều ném nó lên người của cương thi, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó!
Nhưng trái ngược với dự đoán, con cương thi này rõ ràng không dễ đối phó như vậy, những thứ này nện ở trên người nó hoàn toàn không có một chút tác dụng gì.
"Trường An, nói chuyện.” Giọng nói của lão Yên ở cách đó không xa truyền đến.
Tôi lập tức mở miệng nói: "Nói cái gì?”
“Gì cũng được!” Giọng nói của lão Yên rất khẩn trương, tôi chợt hiểu ra, ông ấy làm như vậy là đang dựa theo thanh âm của tôi để đoán ra vị trí của tôi.
Nhưng lúc này, tôi thực sự không biết phải nói gì, cho nên chỉ có thể rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, lão Yên lại quát: "Nói chuyện với Nha Tử đi!"
"Nói, nói gì với tôi đi." Không biết Nha Tử đang ở chỗ nào đột nhiên hét lên một câu, khiến tôi chợt nảy ra một ý: "Này, không phải anh nói là sẽ bảo vệ tôi à?"
Có câu nói này mở đầu, tôi lập tức biết bản thân nên nói cái gì rồi, cho nên tôi lập tức nói chuyện phiếm với Nha Tử: "Anh nhìn anh đi, suốt ngày ngây ngốc, còn nói muốn làm đại ca bảo vệ tôi, hừ, cũng không thấy anh bảo vệ tôi lần nào, sao anh không qua đây?”
Thực ra lúc này tôi cũng không còn biết mình đang nói cái gì nữa, chỉ biết không ngừng nói chuyện.
Theo lời tôi nói, đám người lão Yên đã biết được vị trí của tôi, mà tôi cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần của họ.
"Trường An, tình hình hiện tại thế nào rồi?” Lão Yên hỏi.
Tôi bị kéo đến hoa mắt váng đầu: “Nó đang kéo chân tôi!”
“Thương Thần, chuẩn bị!” Lão Yên nghe câu trả lời của tôi xong thì hét lên một câu.
Mà điều này cũng khiến lông tơ toàn thân của tôi dựng đứng: "Lão Yên, ông đừng có mà làm loạn, tôi còn chưa muốn chết."
"Yên tâm đi, không chết được đâu.” Lão Yên trả lời tôi một cách không có thành ý, sau đó tiếp tục nói: “Thương Thần, chú ý vị trí đã phán đoán.”
Tiếng nạp đạn lên nòng vang lên, giọng nói vô trách nhiệm của Thương Thần cũng truyền tới: "Nghe được, tôi cam đoan sẽ không bắn chết cậu ta."
Nghe giọng nói cà lơ phất phơ của Thương Thần, tôi chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, mặc dù anh ta có biệt danh là Thương Thần, nhưng dù sao tôi cũng chưa tận mắt nhìn thấy, hơn nữa nơi này tối tăm đến mức không nhìn rõ mục tiêu, chỉ dựa vào âm thanh thôi thì liệu có ổn không?
Còn nữa, súng thực sự có tác dụng với cương thi không?
Pằng!
Không đợi tôi kịp suy nghĩ rõ ràng thì Thương Thần đã ra tay, tiếng súng vang lên phía trên khiến đầu óc của tôi lập tức trở nên trống rỗng.
"Còn không mau chạy, đứng yên đó làm gì!" Giọng nói lo lắng của lão Yên truyền đến.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra bàn tay đang kéo lấy chân tôi đã buông lỏng, tôi vội vàng cong người rồi bò về phía trước một khoảng nhất định, sau đó tôi nhanh chóng chống hai tay xuống đất để đứng dậy, cuối cùng là chạy về phía lão Yên.
Lão Yên đã sớm làm tốt công việc tiếp ứng, cho nên ngay khi nắm được cánh tay của tôi thì ông ấy đã hỏi thế nào rồi.
Tôi chưa kịp trả lời thì sắc mặt ông ấy đã thay đổi vì vết máu trên tay của tôi: "Không ổn, trước tiên lui về đã!”
Những người khác nghe thấy thì lập tức tập trung lại một chỗ, sau đó nhìn bóng tối xung quanh mà lòng còn sợ hãi.
"Cậu sao rồi?" Người lên tiếng đầu tiên là Dược Quán Tử, mặc dù ông ấy rất muốn ho nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, có lẽ là sợ hấp dẫn cương thi tới đây.
Lão Yên nói: “Tay Trường An đã bị cương thi tóm lấy!”
Tôi nhanh chóng giải thích: “Là tôi tự mình làm chảy máu, hẳn là không có độc.”
“Còn dám nói không có độc? Chờ cậu biến thành cương thi rồi mới chữa trị à?” Lão Yên tức giận đến thở hổn hển.
Bị ông ấy chặn họng như vậy khiến tôi á khẩu không trả lời được, cho nên đành phải khuyên nhủ: “Nếu hiện tại lui ra ngoài, vậy chẳng phải mọi nỗ lực trước đó đều thành uổng phí hết sao?”
Có lẽ lão Yên không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi nữa nên đã kéo tôi lui về phía ngoài, đồng thời nói một câu: “Đều lui về trước đã.”
Những người khác cũng không có ý kiến gì, nên mọi người nhanh chóng lui ra ngoài cửa đá.
Khi đèn pin trên tay của Nha Tử được bật lên, chỉ thấy anh ta kinh ngạc nói: “Trường An, bàn tay của cậu đều đã thấy xương rồi, sao cậu còn chống đỡ nổi chứ!”
Kỳ thật tôi chỉ biết vết thương trên tay mình không nhẹ, nhưng lại không ngờ sẽ bị thương nghiêm trọng đến thế, cho nên sau khi nghe Nha Tử nói câu này, tôi đã cảm thấy bàn tay của mình trở nên đau hơn.
“Dược Quán Tử, tranh thủ thời gian kiểm tra cho cậu ta đi.” Lão Yên cau mày nói: “Bàn tay của cậu ta đã đen hết rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận