Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 597

Tôi không muốn tham gia vào những cuộc tranh luận vô vị này, chỉ nói cho bọn họ là nếu không tin có thể tìm xem, rốt cuộc có phải hay không cố làm ra vẻ huyền bí, chính mình tìm xem sẽ biết thôi.
Nhưng mà tốt nhất nên tiếc mạng một chút, nơi này mỗi một bước đều ẩn giấu nguy cơ, đừng có sơ suất một chút mà đem mạng dâng ra!
Lưu Hàn Thu vốn muốn tiến lên điều tra nghe nói như thế, chân vốn đã bước lên một nửa bèn thu lại, có chút do dự.
“Để tôi đi xem.” Đồ Tể thật sự không sợ chết, thấy Lưu Hàn Thu rụt lại thì chủ động xin đi giết giặc.
Tôi giữ chặt anh ta: “Anh không muốn sống nữa à?”
Mặc kệ lúc anh ta vào đây đã mang theo tâm tư gì, nhưng anh ta cũng đã băng bó vết thương cho tôi, về tình về lý tôi nên ngăn anh ta lại.
Đồ Tể lại không cảm kích, nói mấy chỗ thế này liếc mắt một cái liền xem xong, có thể có nguy hiểm gì được?
Tôi còn muốn nói thêm thì Trường Không đã mở miệng: “Không cần nghe lời cậu ta, vị trí chúng ta rơi xuống là ở giữa, người thiết kế ra cơ quan này thực sự đã bày ra một chiêu thức chí mạng nào đó, lẽ ra đã có thể thực hiện được ngay khi chúng ta vừa rơi xuống.”
"Nếu đã nói vậy thì sao anh không tự mình đi mà điều tra?” Tôi cười lạnh một tiếng, phân tích lợi hại hơn nữa cũng không dám vượt qua lôi trì một bước, chỉ coi thường mạng sống của người khác.
“Đừng cãi cọ nữa, các cậu không cảm thấy mặt đất này đang rung chuyển sao?” Đồ Tể đột nhiên rống lên một câu.
Tôi và Trường Không đồng thời im lặng, dưới đất truyền đến tiếng ầm ầm, toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển, thậm chí tôi còn cảm thấy sàn nhà dưới lòng bàn chân như cao hơn một chút.
“Tất cả chú ý, cái này con mẹ nó không đúng!” Tôi vừa lật tay lại, con dao găm liền xuất hiện ở lòng bàn tay, sàn nhà chỗ tôi đứng đã dâng cao hơn mặt đất khoảng nửa mét, sàn nhà vẫn đang từ từ chuyển động, tách biệt khỏi Trường Không và những người khác.
Lưu Hàn Thu cầm súng lục, họng súng tối om chỉ vào tôi: “Nhóc con, nói cho tôi biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”
“Lưu đầu hói, nơi quỷ quái này làm sao tôi biết được.” Tôi kinh hồn bạt vía mắng.
Tay cầm súng lục của ông ta đều đang run rẩy, ai biết có thể lau súng cướp cò hay không?
“Chủ nhiệm, cẩn thận!” Đồ Tể đột nhiên kêu lên một tiếng.
Lưu Hàn Thu vốn đã khẩn trương cao độ, tay đột nhiên ấn một cái, một viên đạn sượt qua tai tôi, dọa tôi gần như mềm nhũn cả chân.
"Ông là đồ mất não à?” Tôi gào lên giận dữ.
Nhưng một giây sau tôi liền tắt lửa, một cột nước chợt phun lên phía sau lưng Lưu Hàn Thu, lực đạo thật lớn trực tiếp đẩy ông ta xuống sàn nhà, sau đó dòng nước ào ạt tràn ra trên mặt đất, Lưu Hàn Thu chìm nổi trong dòng nước đó, ngay cả tiếng cứu mạng cũng không kêu lên được.
“Cậu mau cứu ông ta đi!” Đồ Tể hô lên.
Anh ta hét lên với tôi là bởi vì dòng nước đẩy Lưu Hàn Thu trôi về phía tôi.
Tôi lắc đầu: “Không cứu được.”
"Tôi biết người của 701 các cậu đều hận ông ta, nhưng..."
“Không phải vì chuyện này.” Tôi bình tĩnh ngắt lời Đồ Tể: “Độ cao không cho phép.”
Độ cao của sàn nhà luôn tăng lên, từ lúc đầu rất nhanh nhưng sau đó liền chậm lại, cho đến cuối cùng cũng không cảm giác được là vẫn đang tăng lên, nhưng theo thời gian thì độ cao này đã cao hơn mặt nước không ít.
Lỗ hỏng cột nước thoát ra đã khép lại sau hai đợt sóng, bây giờ khoảng cách giữa sàn nhà chỗ tôi đang đứng với mặt nước đã gần hai mét, căn bản không có cách nào giữ chặt Lưu Hàn Thu.
Điều kì lạ chính là dòng nước này lại chảy cực kỳ xiết, nếu không phải vừa rồi còn đứng đó thì tôi đã thật sự cho rằng phía dưới là một con sông cực kì dốc rồi.
Đúng rồi, chỗ chúng tôi lên cao thì phía dưới cũng chưa chắc sẽ bằng phẳng, có lẽ thật sự đã biến thành hố trũng.
Tùm tùm...
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn bởi tiếng rơi xuống nước, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn liền thấy là Đồ Tể, anh ta không biết từ lúc nào đã đeo bình dưỡng khí vào rồi nhảy thẳng xuống nước, ra sức bơi về phía Lưu Hàn Thu trong dòng nước xiết.
Tôi cau mày, cứ tiếp tục như vậy cũng không có tác dụng gì, nước chảy xiết như thế Đồ Tể có thể bơi tới bên cạnh Lưu Hàn Thu hay không còn khó nói, chỉ nói đến việc bên trong bình dưỡng khí cũng chỉ còn một nửa, tiêu hao như vậy thì lúc trở về anh ta sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.
Anh ta chẳng khác nào là dùng mạng đổi mạng!
“Anh có bị điên không?”
Tôi khó hiểu hỏi, nhưng Đồ Tể hiển nhiên không nghe thấy, bóng dáng của anh ta không ngừng chìm nổi theo sóng triều, lại quật cường tiếp cận Lưu Hàn Thu.
Trường Không và Dạ Tinh dĩ nhiên cũng kịp phản ứng lại, Trường Không lấy từ trong túi ra mấy đoạn ống thép, lắp từng cái lại với nhau, đảo mắt đã lắp được một cây gậy dài hai mét.
“Chủ nhiệm, hướng bên này!”
Trường Không chốc một đầu ống thép cắm vào trong nước.
Bên kia Dạ Tinh cũng hành động, thứ cậu ta lấy ra chính là hai quả hình tròn màu đen vô cùng quen mắt, không đợi tôi kịp phản ứng, cậu ta đã dùng sức ném xuống nước.
Động tác này khiến tôi mơ hồ, sau đó đột nhiên tôi nằm thụp xuống sàn nhà, hai tay gắt gao nắm chặt vào mép sàn, chôn đầu vào giữa hai tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận